Mà so với Tịch Dạng, Phong Diệc ăn mặc tùy ý hơn nhiều, áo T - shirt màu đen phối với quần jean.
Tuy rằng điều này có thể thể hiện ra dáng người tốt của Phong Diệc, nhưng vào hôm nay, cách ăn mặc này hiển nhiên không thích hợp lắm.
"Phong Diệc, lúc đăng ký kết hôn chúng ta phải chụp ảnh trước," Tịch Dạng nhìn anh đề nghị, "... Anh có muốn về nhà thay quần áo không?"
Phong Diệc không để ý đến cậu, đi thẳng vào tòa nhà cục dân chính, Tịch Dạng đành phải đuổi theo.
Đợi đến chỗ đăng ký kết hôn, nhân viên công tác bên trong nhiệt tình chào hỏi bọn họ trước, sau đó đưa cho bọn họ hai tấm bảng, nói: "Hai vị điền cái này trước, đúng rồi, còn cần hai tấm ảnh chụp chung, không biết hai người có chuẩn bị hay không?"
"Không ......”
Tịch Dạng vừa nói một chữ, Phong Diệc bỗng lấy từ trong túi ra hai tấm ảnh đặt lên quầy, "Ở đây có."
Tịch Dạng ngẩn người, cậu không nhớ có chụp ảnh với Phong Diệc, không khỏi nhìn lên quầy.
Trên ảnh đúng là ảnh chụp chung của cậu và Phong Diệc, nhưng là trải qua hậu kỳ cắt ghép.
Tịch Dạng nhìn nhân viên cục dân chính nhận lấy ảnh chụp, sau đó dán chúng lên giấy chứng nhận kết hôn, cậu há miệng, lại không nói ra lời.
Chờ điền xong đơn, làm xong các thủ tục khác, rốt cuộc Tịch Dạng lấy được cuốn sổ màu đỏ.
Nhìn thấy tên hai người xuất hiện trên cùng một tờ giấy, tâm tình cậu vừa mới có chút sa sút lại dâng lên.
Tịch Dạng không nhịn được sờ sờ ấn chứng thực chính thức trên ảnh chụp của hai người, trên mặt không có biểu tình chậm rãi lộ ra một nụ cười.
Mối quan hệ giữa cậu và Phong Diệc cuối cùng cũng trở thành chồng chồng hợp pháp được pháp luật thừa nhận và bảo vệ.
Tịch Dạng cẩn thận cất giấy chứng nhận kết hôn vào túi mình, sau đó ngẩng đầu đi tìm Phong Diệc, lúc này mới phát hiện ánh mắt người đàn ông bên cạnh cũng đang đóng trên giấy chứng nhận kết hôn, không biết đang suy nghĩ cái gì?
Cảnh tượng này không hiểu sao trùng khớp với một hình ảnh trong trí nhớ của Tịch Dạng – kiếp trước trước khi bọn họ ly hôn, Phong Diệc cũng nhìn chằm chằm giấy chứng nhận kết hôn thật lâu thật lâu như vậy, sau đó kéo Tịch Dạng ký tên lên thỏa thuận ly hôn.
Trong lòng Tịch Dạng chợt hoảng hốt, cậu không nhịn được kéo cánh tay Phong Diệc, nhẹ giọng nói: "Phong Diệc, sau này chúng ta không ly hôn nữa, được không?"
Không biết vì sao, khi Phong Diệc mở miệng giọng có chút khàn khàn, anh lạnh lùng nói ở trước mặt nhân viên cục dân chính: "Trong lòng cậu rõ ràng, tôi cũng không muốn kết hôn với cậu.
Chuyện mà Phong Diệc từng hối hận nhất chính là cưới Tịch Dạng.
Cho nên một ngày nào đó trong tương lai, anh nhất định sẽ cùng Tịch Dạng trở lại nơi này, đổi giấy chứng nhận ly hôn.
Mà hiện tại sở dĩ anh thỏa hiệp chỉ là bị buộc phải lựa chọn bất đắc dĩ mà thôi.
Phong Diệc có thể trả giá gấp mấy lần để giải quyết chuyện hoang đường mà mình xúc động, nhưng anh không thể coi như không nhìn uy hϊếp của lão gia tử.
Mặc dù anh ngồi ở vị trí người cầm quyền nhà họ Phong, nhưng vị trí này là nhận được từ trong tay lão gia tử, nếu lão gia tử thật sự muốn hạ quyền của anh, Phong Diệc cũng không thể cãi lại, trừ phi trở mặt với lão gia tử, làm cho thân nhân trở mặt.
Nhưng Phong Diệc không muốn nhường quyền, đối với tổ chức sau lưng Tịch Dạng không ai biết nhiều hơn hắn, muốn đổi người cầm quyền, nói không chừng nhà họ Phong lại dẫm vào vết xe đổ kiếp trước.
Không khí bốn phía bởi vì một câu nói long trời lở đất của Phong Diệc mà cả phòng tràn ngập xấu hổ, nhân viên công tác ở hiện trường mặc dù cảm thấy hai người đàn ông trước mặt là một đôi trời đất tạo nên, nhưng vẫn do dự nhắc nhở một câu xuất phát từ đạo đức nghề nghiệp, "Đơn xin kết hôn của hai vị tôi còn chưa có ghi vào hệ thống, nếu không các vị suy nghĩ lại?"
"Không cần suy nghĩ." Tịch Dạng không có biểu tình gì nói.
Từ cục dân chính đi ra, Tịch Dạng vốn định cùng Phong Diệc đi chụp ảnh cưới, nhưng bây giờ xem ra, Phong Diệc có thể cũng sẽ không phối hợp.
"Hiện trường hôn lễ, anh cũng chuẩn bị ảnh chụp ghép của chúng ta sao?" Tịch Dạng không nhịn được hỏi.
Phong Diệc liếc cậu một cái, không trả lời mà trực tiếp lái xe đi, anh căn bản không có ý định đăng ảnh cưới.
Nhìn chiếc SUV màu đen rời khỏi tầm mắt của mình, Tịch Dạng mím môi tháo trâm cài áo trên quần áo mình xuống, sau đó trở lại cục dân chính, tìm toilet, rửa sạch toàn bộ lớp trang điểm trên mặt.