Quả nhiên, Triệu Cẩn cau mày hỏi: "Hoàng hậu muốn độc sủng?" Nàng... nàng thật sự không có ý định toàn lực làm hoàng hậu!
Nếu như Triệu Cẩn ở kiếp trước hỏi vấn đề này, Diệp An Thanh sẽ nói: Đương nhiên, bổn cung trời sinh xinh đẹp, lại thông minh, cho nên ta muốn độc sủng.
Nhưng Diệp An Thanh thề, đời này nàng không muốn.
Diệp An Thanh giả vờ sợ hãi, quỳ xuống, nói: "Hoàng thượng bớt giận. Thần thϊếp là chủ Lục cung, sẽ không hẹp hòi như vậy, nhất định sẽ sống hòa thuận với các tỷ muội trong hậu cung.”
Triệu Cẩn càng cau mày chặt hơn, giả dối! Giọng điệu giả tạo! Tâm tư thậm chí còn giả tạo hơn! "Hừm", hắn bước đi.
Diệp An Thanh đứng dậy vỗ tay, ôi, danh tiếng "trò cười hậu cung" của ta cuối cùng cũng được cứu vớt.
Ngọc Nghi bước vào cửa với vẻ mặt nghi ngờ, chỉ về phương hướng hoàng thượng rời đi ngoài cửa: “Tại sao hoàng thượng lại rời đi?”
"Không sao! Bây giờ ta ngủ ngon rồi." Diệp An Thanh một lần bước ba bước, leo lên giường lăn vào trong chăn, vui vẻ ngáp một cái, "Sáng sớm mai gọi ta dậy, đừng bỏ lỡ giờ thỉnh an Thái hậu.”
Kiếp trước nàng ngồi trước giường chờ Triệu Cẩn cả đêm với chiếc phượng quán nặng trĩu trên đầu, bởi vì ma ma nói rằng hoàng thượng phải tự mình cởi phượng quán mới coi như lễ thành. Kết quả là nàng ngủ đến trưa, Ngọc Nghi và ma ma vội vàng chỉnh trang, lúc nàng đến Vĩnh Thọ Cung thì đã trễ giờ, Thái hậu đã lấy cớ này, để miễn cho phi tần khỏi thỉnh an nàng hằng ngày.
Hôm nay đã khác xưa rồi, nếu không gặp được phi tần, làm sao nàng có thể hoàn thành đại kế của mình?
Ngọc Nghi cẩn thận đắp chăn cho tiểu thư, “Đó là tất nhiên, tiểu thư ngủ ngon.”
Diệp An Thanh đang đợi ở Vĩnh Thọ Cung, nàng mặc một bộ váy nặng nề ba lớp trong ba lớp ngoài, giống như đại hôn ngày hôm qua, Thái hậu còn chưa dậy.
Các phi tần cũng chưa đến, nàng là người đầu tiên.
Thật giỏi!
Khi Thái hậu được Khang ma ma dìu ra ngoài, đôi mắt bà vẫn xanh xao, tâm trạng không tốt.
Nhưng nàng đang có tâm trạng tốt.
Diệp An Thanh âm thầm vui vẻ, đúng vậy! Chính là như thế! Nếu ta sừng sững bất động, ngươi sẽ thất khiếu xì khói!
Diệp An Thanh cung kính vuốt váy, quỳ xuống dâng chén trà: "Mẫu hậu, mời uống trà.”
Thái hậu nhấp một ngụm, đặt tách trà xuống, hắng giọng rồi bắt đầu dạy dỗ: “Các ngươi thật là không có quy củ, phải để hoàng hậu đợi chờ. Đều là do ai gia quá nuông chiều các ngươi. Ai gia thấy cứ như vậy đi, trong nửa năm sau, các ngươi sẽ đến Vĩnh Thọ Cung để học quy củ.”
Đến rồi đến rồi! Ngang nhiên chiếm đoạt quyền lực của nàng!
Rốt cuộc gừng càng già càng cay! Dù thế nào đi nữa bà ta cũng có lý của mình!
Thực ra hoàng thượng không có nhiều phi tần, ngoại trừ hoàng hậu ra, chỉ có một quý phi, ba phi và một tần, tổng cộng là năm người.
Đức quý phi là đích nữ của Tôn thừa tướng, Trân phi là đích nữ của Hộ bộ Dương thượng thư, cha của Thục phi là sĩ đại phu Thịnh Vinh. Còn có, đích nữ của Thái thú Viên Quảng Quý được phong làm Nguyên phi, nàng nhớ kiếp trước hoàng thượng đã đích thân đổi Thanh Vân Điện thành Vong Ưu Điện cho cô ấy, đây thực sự là một ân sủng vô cùng lớn.
Những phi tần này đều có gia thế thâm hậu, đều được đưa vào cung ngay sau khi hoàng thượng lên ngôi. Chỉ có Uyển tần là cầm kĩ đầu bảng của Hoan Nguyệt Lâu, lúc Triệu Cẩn vẫn còn là thái tử đã nạp cô ấy, nghe nói làm Thái hậu vô cùng tức giận.
Mặc dù kiếp trước Diệp An Thanh không được hoàng thượng sủng ái, nhưng mẹ vẫn luôn khuyên nhủ, dạy dỗ nàng, nói rằng hoàng thượng bận việc chính, bảo nàng phải quan tâm, kính trọng Thái hậu. Diệp An Thanh hiểu, bất cứ khi nào nàng bị bắt thóp, cha nàng ở trong triều làm quan cũng khó khăn.
Vì vậy, Thái hậu nói gì nàng đều làm theo, Thái hậu tìm nàng gây khó dễ nàng cũng sẽ nhịn. Bây giờ cách một đời, Diệp An Thanh cũng không muốn chịu đựng nữa.
Đêm qua, nàng cẩn thận chia kế hoạch của mình thành sáu bước, và việc nàng làm hôm nay chỉ là bước đầu tiên.
Sau khi trịnh trọng cúi đầu, Diệp An Thanh bình tĩnh nói: “Mẫu hậu đừng hại thần thϊếp. Thần thϊếp gả cho hoàng thượng, nhận danh hoàng hậu, thì phải gánh vác trách nhiệm hậu cung, thay hoàng thượng phân ưu, giải quyết vấn đề cho mẫu hậu, hiện tại mẫu hậu nên nghỉ ngơi thật tốt, đừng lo lắng về những chuyện nhỏ nhặt này, khiến mẫu hậu hao tâm.”
Đôi tay trong tay áo của Thái hậu nắm chặt lại, bà vốn là người thông minh. Bây giờ uy thế của Diệp gia đang ở đỉnh cao, nếu Hoàng hậu nắm được quyền lực trong hậu cung, sợ thiên hạ này sẽ đổi họ Diệp, nhỉ?
Nghe nói tối hôm qua hoàng thượng lại đến Cảnh An Cung, Thái hậu không khỏi tức giận, bà năm lần bảy lượt nhắc nhở hoàng thượng đề phòng Diệp gia, không được tỏ ra sủng ái. Vậy mà hắn lại dám cãi lại bà. Thực sự phải bảo hoàng thượng đến xem hàm răng sắc nhọn của nữ nhi Diệp gia.
“Không sao cả, nhân lúc ai gia vẫn còn khỏe, việc này ai gia sẽ giải quyết, hoàng hậu nên làm quen với chuyện hậu cung trước đã. Dù sao việc lớn như vậy cũng đặt lên đôi vai nhỏ bé của ngươi." Thái hậu vừa nói vừa chỉ vào vai mình.
Diệp An Thanh khẽ mỉm cười, “Thái hậu suy nghĩ chu toàn, thần thϊếp cũng nên học hỏi thêm một chút từ Thái hậu. Có điều, nếu các tỷ muội mỗi ngày đều đến quấy rầy Thái hậu, thần thϊếp cũng không yên lòng, hay là để họ cách ngày đến gặp Thái hậu thỉnh an, nói chuyện với mẫu hậu, cách ngày đến gặp thần thϊếp để tìm hiểu quy củ. Đây không chỉ thỏa mãn sự quan tâm của mẫu hậu đối với thần thϊếp, mà còn đáp ứng lòng hiếu thảo của thần thϊếp đối với mẫu hậu.”
"Được rồi được rồi!" Thật là một người thông minh. Thái hậu cay đắng trong lòng, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh, "Hoàng hậu đã có tâm ý, thì cứ vậy đi.”
Mấy vị phi tần nhìn hai người nói chuyện với nhau, nhẹ nhàng nói vài câu, từ nay về sau sẽ chia làm hai đầu, không dám đắc tội bất cứ ai. Niềm vui vừa biết hoàng hậu không được thị tẩm trong nháy mắt đã vơi đi một nửa.
Diệp An Thanh trong lòng gật đầu giống như giã tỏi, đúng đúng, đây chính là hiệu quả ta mong muốn!
Ta phiền ngươi phiền mọi người cùng nhau phiền, hôm nay là Vĩnh Thọ Cung, ngày mai là Cảnh An Cung, nếu có người nào sơ ý nhớ nhầm ngày, đi nhầm cung, thỉnh an nhầm người, vậy thực sự không dễ sống rồi.
Diệp An Thanh lén nhìn vẻ mặt của mấy vị phi tần:
Đức Quý phi vẻ mặt khinh thường, không sợ gì, đúng vậy, phụ thân cô ta là Tôn thừa tướng, chính là đối thủ của cha nàng.
Trân phi mỉm cười vui vẻ đồng ý. Chà, thật thú vị.
Thục phi nhẹ nhàng gật đầu, dáng vẻ hiền lành đức độ.