Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Trùng Sinh Bổn Cung Chỉ Muốn Vào Lãnh Cung

Chương 6

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cho đến khi được đưa vào phượng niện mười sáu người khiêng, Diệp An Thanh vẫn chìm đắm trong niềm vui trùng sinh, đôi mắt sáng ngời nhìn mọi người, ôm cha mẹ lắc lư, bắt tay hai ca ca cười khúc khích, nhìn chằm chằm vào Ngọc Nghi đang run rẩy!

Diệp An Thanh cảm thấy quá không chân thực!

Nàng cởi chiếc phượng quán nặng nề ra, ôm nó trong tay, cẩn thận phân tích tình hình trước mắt.

Bây giờ nàng có cơ hội sống lại, nàng không thể hèn nhát và bao dung như kiếp trước, có nhịn nàng cũng không thể sống như một con người! Nên ăn thì ăn nên uống thì uống! Cứ sống theo sở thích của mình! Dù sao hoàng thượng cũng không thích xem, thái hậu cũng không thể vào cung trách nàng ăn uống đi lại thế nào.

Không ai sẽ vì nàng là một vị hoàng hậu đoan chính đức độ mà khai ân với Diệp gia. Mọi người chỉ đổ thêm dầu vào lửa thôi.

Chỉ là đại nghiệp của Diệp gia có chút phiền phức, nàng phải nghĩ cách để cha và các ca ca chuẩn bị lối thoát. Cho dù cuối cùng họ không thoát khỏi số phận bị tịch thu nhà cửa, nhưng ít nhất phải trốn thoát bình an vô sự.

Nếu nàng phải sống quãng đời còn lại trong lãnh cung, thì cả ngày vất vả chăm sóc hậu cung có ích gì? Chỉ là làm giá y cho người mới mà thôi, đời này không quản nữa!

Sau khi trút gánh nặng trong lòng, ngay cả chiếc phượng quán nặng nề cũng đẹp mắt hơn rất nhiều. Trên quán có hàng chục bó hoa, hai con phượng ở hai bên trái phải, bốn con rồng nhỏ, phía trước có hàng vương mẫu tiên nhân sống động như thật.

Thực sự nặng!

Nàng nhớ kiếp trước chiếc phượng quán này nặng đến mức ngày hôm sau nàng vẫn bị đau cổ.

Diệp An Thanh cẩn thận đội lại phượng quán, cầm Kim Như Ý lên, bộ dạng nghiêm túc đợi người đến mời.

Một tấm thảm đỏ mới toanh được trải từ phía trước Thái Hoà Điện đến dưới chân hoàng thượng. Hàng trăm cặp đèn l*иg rực rỡ được xếp hai bên, văn võ bá quan đều đứng chỉnh tề. Diệp An Thanh được ma ma dìu xuống phượng niện, giao Kim Như Ý trong tay, sau đó nhận chiếc bình chứa đầy trang sức vàng bạc từ tay ma ma, nhìn những bậc thang cao chót vót, cảm thấy u sầu khó tả.

Bậc thang của Thái Hòa Điện cao như vậy, nàng vậy mà lại phải đi hai lần.

Không có sự ngạc nhiên khi lần đầu tiên gặp hoàng thượng hay sự mong đợi gặp phu quân tương lai, lần này Diệp An Thanh đi thẳng đến hai chân đau nhức.

Từng bước tiến lên, khi đứng trước mặt Triệu Cẩn, Diệp An Thanh thở hổn hển, hai má đỏ bừng.

Cố gắng hết sức kìm nén hơi thở, Diệp An Thanh không nói nên lời, thở dài khi nhìn thấy vị hoàng thượng máu lạnh vẻ mặt uy nghiêm: Dù sao hắn cũng là nam nhân nàng từng yêu thương, nhưng bây giờ nhìn hắn khiến nàng sinh ra một loại cảm giác vi diệu.

Bị vẻ đẹp mê hoặc!

Những người khác không nghe thấy, nhưng Triệu Cẩn lại nghe vì đứng gần, không khỏi cau mày.

Danh tiếng "Diệp An Thanh hôm phong hậu vui vẻ đến mức cười lớn trong phòng" đã đến tai hoàng thượng đang nghỉ ngơi tại Trung Hòa Điện, Triệu Cẩn vừa mơ một giấc mơ, nghe được báo cáo, một mặt phức tạp.

Trong giấc mơ, nữ nhân nằm trên mặt đất với khuôn mặt đầy máu, có một nốt ruồi nhạt ở khóe mắt phải, sạch sẽ trong suốt, rõ ràng cô ấy giống hệt tân hoàng hậu trước mặt.

Giấc mơ này... giấc mơ này hình như không phải là giả! Nếu không, làm sao hắn có thể mơ thấy khuôn mặt giống hệt nhau thế này, khi mà hắn chưa từng nhìn thấy con gái Diệp gia?

Cho nên, hắn đoán trước được điều sẽ xảy ra trong tương lai? ? ?

Nghĩ đến đôi bông tai xuyên thấu vào da thịt, Triệu Cẩn liếc nhìn dái tai của Diệp An Thanh. Đôi bông tai phượng hoàng vàng được kẹp trên dái tai bằng một chiếc khóa giả, nếu có lỗ tai thì không cần dùng đến khóa giả. Toàn thân Triệu Cẩn nhất thời lạnh cóng.

Nhưng lúc đó rõ ràng hắn đã đưa đôi bông tai này cho một nam tử, vậy... vậy có phải nam tử đó đã tặng đôi bông tai cho hoàng hậu của hắn không?

Cho nên, hoàng hậu đã có tình lang?

Cho nên, hắn bị cắm sừng rồi?

Hắn bị cắm sừng khi nào thế?

Là hiện tại đã bị cắm sừng rồi?

Hay là tương lai mới bị cắm sừng?

Hắn lại gϊếŧ hoàng hậu của mình lúc nào? Tại sao lại gϊếŧ?

Trong giấc mơ, rõ ràng hắn đang đau lòng tột độ, như thể trên đời không còn nữ tử nào có tình yêu như vậy nữa!

Cho nên hắn để tâm đến một hoàng hậu không hề để tâm đến mình?

Diệp An Thanh nhìn vẻ mặt ngây thơ hốc hác của Triệu Cẩn, chắc chắn hắn đang buồn bực vì phải cưới một nữ nhân mình không thích! Tại sao kiếp trước nàng không phát hiện ra nhỉ?

Nếu không ngủ đủ giấc, tính khí sẽ rất tệ! Tim Diệp An Thanh đập thình thịch, lập tức nở nụ cười: Hihi.

Triệu Cẩn: “...”

Ah! Diệp An Thanh khinh thường: kiếp trước sau khi nàng bước lên Thái Hòa Điện, dâng lên đôi mắt trong veo như làn sóng xanh cùng nụ cười không tì vết tràn đầy tình cảm, hy vọng có thể để lại ấn tượng tốt cho Triệu Cẩn, nhưng hắn lại khinh thường, hôm nay thay đổi thật nhanh mà!

Đức công công đọc chiếu thư sắc phong với giọng the thé:

“Con gái thượng thư Diệp Ngọc Quân là Diệp An Thanh, hoà nhã đức hạnh, ôn hoà hiền thục,...”

Bịa!

“Tấm lòng sáng tỏ, có vẻ đẹp an chính…”

Tiếp tục bịa!

“Cùng trẫm đồng thể, cùng vào tông miếu, mẫu nghi thiên hạ…!”

Dương phụng âm vi!

“Hôm nay tiếp nhận Kim Sách Phượng Ấn, từ nay về sau, làm chủ Lục Cung.”

Ta đã biết thừa là ngươi không muốn!

Diệp An Thanh mặt không biểu tình cầm lấy Phượng Ấn, cảm thấy nặng nề, trong đầu nàng tràn ngập tiếng khóc đau đớn mà kiếp trước nàng đã chịu đựng trong cung, không thể kìm lại được.

Cuối cùng, nàng bị đưa vào phòng tân hôn: Cảnh An Cung, nơi nàng đã sống ba năm ở kiếp trước.

Diệp An Thanh cố gắng hết sức đứng thẳng lưng, giả vờ nghiêm túc ngồi trên ghế tân hôn cùng Triệu Cẩn.

Có phần xấu hổ.

Đảo mắt, giả vờ thờ ơ, Diệp An Thanh nhìn những chữ Song Hỉ màu đỏ tươi trong phòng, những bông hoa sặc sỡ có hình mây rồng, cùng những quả chà là, đậu phộng, nhãn, hạt sen trên bàn có ý nghĩa "Sớm sinh quý tử”, Diệp An Thanh cảm thấy rất mỉa mai.

Quay lại, vô tình nhìn thấy Triệu Cẩn đang nhìn ngón tay vui vẻ gõ gõ đầu gối của mình, Diệp An Thanh nhanh chóng đút ngón tay vào ống tay áo, bất giác ho hai tiếng.
« Chương TrướcChương Tiếp »