Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Trùng Sinh Bổn Cung Chỉ Muốn Vào Lãnh Cung

Chương 18

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Được, ta sẽ đợi!”

Đạt được những gì mình muốn, Diệp An Thanh vừa lòng ăn cơm, sờ cái bụng tròn trịa của mình, rất vui vẻ nói: "Hoàng thượng, ta ăn nhiều rồi, cùng hoàng thượng ra ngoài đi dạo.”

Nhân tiện đưa hắn trở lại Phúc An Điện.

Triệu Cẩn đột nhiên tỉnh lại, có chút bối rối. Hắn không phải đến đây xem trò vui sao? Tại sao còn ăn cơm? Lại bị đuổi khách nữa?

Đây không phải là một dấu hiệu tốt!

Gật đầu, hắn rũ mắt xuống nói: "Đêm đã khuya, hoàng hậu có thể đi dạo trong Cảnh An Cung, ta về trước.”

Ồ! Hấp dẫn! “Vậy thần thϊếp sẽ tiễn hoàng thượng ra cửa.” Diệp An Thanh cười vui vẻ.

Triệu Cẩn: "..." Không cần rõ ràng như vậy.

Ngọc Nghi dọn dẹp giường như muốn đánh tiểu thư một cái: “Tiểu thư, ta thật không hiểu ngài đang nghĩ gì! Cơ hội tốt như vậy, ngài… sao không tận dụng đi. Đêm nay bầu không khí tốt như vậy, nếu như giữ được hoàng thượng, có lẽ có thể mang thai tiểu thái tử!”

"Làm sao có thể khẳng định là tiểu thái tử, mà không phải tiểu công chúa?" Diệp An Thanh nằm trên giường, ôm đầu, mí mắt cơ hồ nhắm lại.

Ngọc Nghi nghẹn lời, mắt như giấu dao phóng sang tiểu thư: "Tiểu thái tử, tiểu công chúa còn hơn là bị người ta giành trước!”

Diệp An Thanh khẽ thở dài, nếu nàng sinh trước, Diệp phủ sẽ bị diệt nhanh hơn, chưa kể hoàng thượng sẽ không cho nàng mang thai, hơn nữa ai lại muốn sinh con cho cẩu hoàng đế?

Diệp An Thanh uể oải đứng dậy, giống như một hồn ma lang thang bò lên giường: "Ngọc Nghi, ngày mai phái người đi dọn dẹp hoa cỏ trong vườn sau sân.”

“Tiểu thư định làm gì vậy?” Ngọc Nghi vừa nhét chăn vừa hỏi theo tiềm thức, cô dừng lại, sửng sốt: “Tiểu thư không phải thực sự muốn trồng củ cải chứ?”

Diệp An Thanh lăn lộn một vòng, không trả lời.

Ngọc Nghi: “…” Cô ấy thật sự rất tức giận! Phi tần người ta trồng hoa nuôi cá, nhưng tiểu thư của cô là hoàng hậu lục cung, lại thực sự muốn trồng củ cải!

Diệp An Thanh rất hưng phấn, buổi sáng lúc Ngọc Nghi đi vào, nàng đã ngồi ở trên giường vui vẻ chờ đợi!

Ngọc Nghi bối rối, không nói một lời tắm rửa cho tiểu thư, vẻ mặt có chút tức giận, không nguyện ý chăm sóc tiểu thư.

Trong quá trình thỉnh an vẫn yên ổn. Diệp An Thanh rất khó hiểu, hoàng thượng đã lâu không thị tẩm, bọn họ không vội sao?

Uyển tần từ kiếp trước lạnh lùng lãnh đạm, đối với hoàng thượng cũng thờ ơ như vậy.

Nói đến đây, Diệp An Thanh kỳ thật rất tò mò. Chẳng phải Triệu Cẩn đối với Cung Khanh Khanh của Hoan Nguyệt Lâu có cảm tình sao? Tại sao Cung Khanh Khanh qua đời không lâu liền nạp muội muội của cô ta, bây giờ là Uyển tần vào cung? Điều này hẳn phải có nguồn gốc sâu xa như những khúc mắc trong thoại bản. Nếu có thể, nàng thực sự muốn vừa uống trà vừa nghe.

Uầy, nghĩ xa rồi, Uyển tần không tranh sủng nàng có thể hiểu.

Thục phi mỗi tháng dành nửa tháng để ăn chay niệm Phật, có ý như "Ta không tranh sủng, xin đừng hại ta." Phụ thân của Thục phi chỉ là một sĩ đại phu, nàng có thể hiểu.

Nhưng mà Trân phi khôn ngoan, Đức quý phi ngoan cố, các ngươi nên ra tay, bắt đầu chiến đấu đi chứ!

Thực sự đáng thất vọng.

Diệp An Thanh thở dài, nàng mặc chiếc váy màu hồng, tháo hết những chiếc trâm vàng leng keng trên đầu xuống, lấy ra một chiếc trâm phượng có tua ngọc đưa cho Ngọc Nghi.

Nếu có thể, nàng kỳ thật cũng không muốn đeo trâm cài, nhưng dù sao nàng cũng phải ra ngoài, nếu không tin tức sẽ lọt vào mắt Thái hậu, chắc chắn sẽ mắng nàng: Ăn mặc quá đơn giản, cô mong chờ cái chết của hoàng thượng hay cái chết của ai gia?

Hehe! Nếu điều ước có thể thành hiện thực, thì nàng thực sự hy vọng Thái hậu sẽ nói trúng.

Không thể làm điều xấu, nhưng ai có thể quản được điều trong lòng đang nghĩ?

Nghĩ đến đây, Diệp An Thanh nhịn không được cười đến toàn thân run rẩy. Mái tóc Ngọc Nghi khó khăn mới chảy xong lại rối tung lên, cuối cùng bạo phát.

"Tiểu thư, nô tỳ không ngốc đến thế. Ngài có chuyện có thể nói cho ta biết không?”

Diệp An Thanh đang muốn nói, lại bị Ngọc Nghi ngăn lại: "Tiểu thư, ngài đừng tìm cớ lừa gạt nô tỳ, ta đã ở bên tiểu thư từ khi còn nhỏ, từng thấy tiểu thư trèo cây leo tường, chuyện nghiêm túc tiểu thư chưa bao giờ mất đi chừng mực. Nhưng nhìn xem, từ khi vào cung ngài đã làm những gì, nô tỳ nghĩ tiểu thư nhất định có điều gì đó trong lòng." Ngọc Nghi cẩn thận chải tóc, cúi đầu hỏi thăm.

Diệp An Thanh: "..." Nàng có làm gì đâu?

Nàng dù sao cũng không có ý định giữ bí mật, chuyện tiếp theo một mình nàng không thể giải quyết được, Diệp An Thanh suy nghĩ một lát, “Ngọc Nghi, ta hỏi ngươi, ta ở trong cung lâu như vậy, nhưng hoàng thượng chưa bao giờ ở lại qua đêm trong Cảnh An Cung. Là vì tiểu thư của ngươi xấu sao?”

Giọng nói của Ngọc Nghi đột nhiên lớn hơn: “Sao có thể như vậy được! Tiểu thư là hoàng hậu xinh đẹp nhất trong cung, không ai có thể so sánh được.”

“Vậy là vì hoàng thượng bất lực sao?”

"Cái đó... cái đó... cũng..." Giọng Ngọc Nghi run run, cô lưỡng lự hồi lâu mà không thể phát âm rõ ràng từng chữ.

Diệp An Thanh trợn mắt, tất nhiên không có khả năng, kiếp trước nàng là mẹ kế, biết rất rõ.

“Ngài ấy không phải bất lực, lại chưa bao giờ thị tẩm bất kỳ phi tần nào, ngay cả Uyển tần cũng không. Tất cả là vì ngài ấy chỉ yêu bản thân, chỉ yêu giang sơn. Bây giờ triều chính không ổn định, bất kể phi tần nào sinh ra hoàng tử, cũng sẽ gây bất lợi." Diệp An Thanh liếc nhìn Ngọc Nghi đang có chút nghi hoặc, hạ giọng nói: "Đặc biệt là Diệp gia chúng ta, có tiền có quyền có binh, hoàng thượng sao có thể không nghi kỵ? Từ xưa đến nay, người đe dọa đến ngai vàng đều không có kết cục tốt, nên chúng ta phải chừa một lối thoát.”

Ngọc Nghi cau mày, cằn nhằn hỏi: “Vậy lối thoát của chúng ta có liên quan gì đến việc trồng củ cải?”

Diệp An Thanh: “Nếu Diệp gia xảy ra chuyện, tiểu thư của ngươi nhất định không thể yên ổn đúng không? Hoặc là chết hoặc bị ném vào lãnh cung.”

Ngọc Nghi lập tức đưa tay che cái miệng đang há hốc của mình, nhìn chằm chằm vào tiểu thư.
« Chương TrướcChương Tiếp »