Chương 17

Triệu Cẩn liếc nhìn vải băng bó, khổ nhục kế này thực sự làm khó cô rồi.

Triệu Cẩn nheo đôi mắt đan phượng, nhẹ nhàng nói: "Uầy~, thời tiết càng ngày càng nóng, nếu không xử lý đúng cách, thấm mồ hôi sẽ dễ bị nhiễm trùng. Hãy để Trương thái y xử lý một chút.”

Trương thái y cẩn thận đặt hộp thuốc sang một bên, nói thêm: "Hoàng thượng thánh minh, hoàng hậu nương nương, cẩn trọng sẽ tốt hơn!”

Tốt con khỉ!

Diệp An Thanh cam chịu đưa bàn tay như cà tím ra.

Sau khi cởi vải mấy vòng, có thể thấy bên trong vải có vệt máu đỏ sậm, Diệp An Khánh dùng tay trái vỗ vỗ đùi mình, "A! Đau quá, đau quá! Trương thái y nhẹ một chút."

Tay của Trương thái y gần như run rẩy khi nghe giọng nói của nàng, lòng bàn tay ông đổ mồ hôi khi cầm tấm vải.

Triệu Cẩn: “…” Vết thương thật sự không nghiêm trọng, diễn xuất có chút khoa trương.

Diệp An Thanh mím môi, trong mắt tràn đầy nước mắt, lúc này nàng phải nỗ lực rèn luyện kỹ năng diễn xuất của mình.

Trương thái y cắt bỏ vải lanh, cẩn thận rửa vết thương lần nữa, lấy ra loại thuốc trị đau tốt nhất, "Hoàng hậu nương nương, thuốc này khi bôi lên sẽ hơi đau, xin ngài cố chịu đựng.”

Diệp An Thanh hít sâu một hơi, vẻ mặt hy sinh nói: "Làm đi!”

"A -- đau, đau quá!" Cái này căn bản không cần phải diễn, Diệp An Thanh quay đầu, trực tiếp tựa đầu vào bụng dưới Ngọc Nghi, tay trái nhéo eo Ngọc Nghi, khóc trong đau đớn!

Tay Trương thái y run lên liên tục. Trong mấy chục năm ở thái y viện, ông chưa từng thấy ai sợ đau như vậy.

Ông dùng hết sức mình rắc bột thuốc lên, như thể đang đi trên lớp băng mỏng, rồi run rẩy quấn tấm vải lanh lại. Mồ hôi lạnh chảy ra. Thật đáng sợ!

Triệu Cẩn vốn còn muốn nói đùa vài câu, bây giờ lại thực sự sợ hãi: "Thật sự đau đến thế sao?”

Diệp An Thanh dụi đầu vào bụng Ngọc Nghi, muốn đuổi hắn đi! "Hoàng thượng, có một số người đặc biệt sợ đau, giống như thần thϊếp, đã nói là đừng xé, ngày mai sẽ bình phục thôi. Hoàng thượng lại nhất quyết bắt thần thϊếp chịu khổ hai lần.”

Cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Trương thái y cuối cùng cũng đã đi. Nàng thật thật giả giả làm ầm ĩ lên để không ai nhắc đến vấn đề châm cứu. Phải biết, nàng không hề thông báo cho Trương thái y cả tháng nay, nếu như bị lộ, sẽ hỏng việc mất!

Tay Ngọc Nghi đặt trên vai tiểu thư không khỏi siết chặt lại, tiểu thư dám phàn nàn với hoàng thượng: “Hoàng thượng chớ trách, hoàng hậu nương nương thật sự rất sợ đau, ngày xưa Diệp phu nhân muốn xỏ lỗ tai nương nương, nhưng nương nương nhất quyết không chịu.”

Triệu Cẩn nhìn thấy hoàng hậu nước mắt lưng tròng, mềm lòng nói: "Một lát ăn nhiều chút, bồi bổ.”

Diệp An Thanh hừ nhẹ một tiếng, lẩm bẩm nói: "Ta không phải heo.”

Mấy món ăn kèm nhanh chóng được ngự thiện phòng đưa tới. Những bông hoa mẫu đơn sống động nổi trên bát súp lập tức thu hút sự chú ý của Diệp An Thanh, nàng hỏi với ánh mắt sáng ngời: “Đây là món gì? Đẹp quá.”

Đức công công mỉm cười nói: "Hồi Hoàng hậu nương nương, món ăn này tên là "Mẫu đơn yến thái". Nương nương thử xem mẫu đơn này được làm từ gì?”

Triệu Cẩn nhướng mày, Đức công công quả thực là giảo hoạt, chỉ bằng một câu nói đã chuyển hướng sự chú ý của Hoàng hậu khỏi vết thương.

Cánh hoa mẫu đơn trong suốt như pha lê, được chạm khắc rất đẹp mắt, Diệp An Thanh thật sự không nỡ ăn, nàng nhẹ nhàng cầm đũa, đáng tiếc tay trái cuối cùng không tuân lệnh, vẫn không thể nhấc lên.

Ngọc Nghi tiến lên, đang định ra tay thì Triệu Cẩn xua tay nói: “Để trẫm.”

Đôi mắt của Ngọc Nghi sáng lên, lùi lại một cách cố ý. Đây có phải... được coi là một thu hoạch bất ngờ?

Triệu Cẩn cẩn thận nhặt một cánh hoa, đưa trực tiếp cho hoàng hậu.

Diệp An Thanh chuyên tâm vào đồ ăn, không có suy nghĩ nhiều. Ừm? Vẫn còn chút vị tổ yến, nhưng vị thanh mát và êm dịu…

Diệp An Thanh nghiêng đầu suy nghĩ một chút: "Mặc dù có mùi tổ yến, nhưng... hẳn là củ cải! Đúng không?”

Đức công công cười khúc khích: “Hoàng hậu đoán đúng rồi. Nguyên liệu chính của món ăn này là củ cải nấu với hải sâm và ức gà. Hoa tươi, rau thơm, canh rất ngon và bổ dưỡng.”

Diệp An Thanh liếʍ môi, quả nhiên là ngon, khóe mắt thấy Triệu Cẩn đang nhìn mình, sau đó múc mấy thìa canh vào bát Triệu Cẩn rồi nói: “Hoàng thượng thử xem, rất ngon.”

Triệu Cẩn hợp tác, ăn hết bát: "Thật sự rất ngon.”

Hai người có sự “hiểu ngầm” đến mức vội vàng gác lại sự việc sau lưng.

Diệp An Thanh mím môi, trợn mắt hai lần, hỏi: "Đức công công, củ cải này từ ngoài cung đến phải không? Ăn ngon hơn nhiều so với những gì ta ăn ở Diệp phủ trước đây.”

Nói tới đây, Đức công công có chút tự hào: “Làm sao có thể? Củ cải này đều do chính Thúy Viên trong cung tự trồng, chăm sóc cẩn thận, từng hạt đều được trồng tươi tốt, vừa tươi vừa giòn, củ cải ngoài cung đương nhiên không thể so sánh được.”

“Oa!” Đức công công hình như là một người mê ăn uống, đã hơn năm mươi tuổi, nói chuyện ăn uống cực kỳ vui vẻ, gương mặt mập mạp cười lên, tự hào giống như chính mình trồng được.

Diệp An Thanh lại đổ đầy canh rồi đưa cho Triệu Cẩn: "Hoàng thượng, thần thϊếp có thể đi Thúy Viên xem người ta trồng loại củ cải thơm ngon này như thế nào không? Thần thϊếp rất tò mò!”

Triệu Cẩn nhìn khuôn mặt phồng lên của hoàng hậu, thật muốn nhéo một cái, mịn màng mềm mại, cầm trên tay chắc sẽ rất dễ chịu, “Sao, củ cải ngon như vậy hoàng hậu cũng muốn trồng thử à?”

Hahahahaha... Vậy thôi đã mắc bẫy rồi? Hoàng thượng thật dễ bị lừa!

Diệp An Thanh buông đũa xuống, nghiêng người liếc nhìn Triệu Cẩn: "Hoàng thượng đừng xem thường ta, lỡ như thần thϊếp thật sự trồng được thì sao?”

"Ồ ~" Giọng điệu của Triệu Cẩn cao lên. Hắn vốn chỉ muốn nói đùa, không hề tin Hoàng hậu thực sự sẽ trồng củ cải. "Nếu hoàng hậu thực sự trồng được, trẫm sẽ thưởng.”

Diệp An Thanh che giấu hưng phấn, mặt nghiêm túc kéo tay Triệu Cẩn, giơ ngón út của hoàng thượng lên, "Ngoắc tay rồi nhé! Nếu ta thật sự trồng được, sẽ mời hoàng thượng đến ăn mẫu đơn yến thái.”

Triệu Cẩn có chút kinh ngạc khi nhìn thấy ngón tay út của hai người quấn vào nhau. Hải sâm và ức gà không phải rất ngon sao? Tại sao hoàng hậu lại hứng thú với củ cải?