Diệp An Thanh nghe được lời này thì có chút bối rối, lẽ ra không nên như vậy!
Nàng thậm chí còn bảo Ngọc Nghi buộc vải vào đầu gối mình, cũng đã ăn sáng đầy đủ, chuẩn bị để quỳ thật lâu nghe “chỉ dạy”.
Bây giờ, không còn cần nữa?
Thái hậu ngồi thẳng, nhìn vẻ mặt không thể tin được của Hoàng hậu, tức giận đến nỗi hai tay run rẩy trong ống tay áo.
Khó lắm bà mới ngồi vững vị trí Thái hậu của mình, thoải mái nhìn Ôn thái phi và những người khác sống trong đau khổ! Không ngờ chỉ mới mấy ngày, hoàng hậu lại quấy rầy bà. Bây giờ Ôn thái phi và những người khác đã đến Tích Hương Tự, sau này bà khoe khoang cho ai xem?
Bà vốn là muốn nhân cơ hội này đối phó Hoàng hậu, nhưng tối hôm qua Hoàng thượng đã nói với bà cái gì: "Muốn nàng diệt vong, trước tiên phải làm cho nàng hung hãn”?
Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng bà cũng cảm thấy có lý, nếu muốn trấn áp Diệp gia, thì phải một kích tất trúng, chút sai lầm này không đau không ngứa, mà chỉ đả thảo kinh xà, làm cho Diệp gia càng phòng bị hơn trong tương lai.
Dù nói lời tốt đẹp, nhưng trong lòng vẫn tức giận, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của hoàng hậu, bà lại càng khó chịu, nên xua tay bảo nàng ra ngoài! Ở lại đây chỉ thêm chướng mắt!
Ngọc Nghi đi đến Tri Xuân Đình, cô không thể tin được Thái hậu lại tha thứ cho tiểu thư như vậy, thậm chí còn vui vẻ nói: “Thì ra Thái hậu lại tốt bụng và rộng lượng như vậy.”
Diệp An Thanh cười lạnh, không nói gì, cau mày bảo những người khác về cung trước, chỉ bảo Ngọc Nghi đi theo nàng đến một góc, vén vạt váy của nàng lên để cởi sợi dây vải trên đầu gối đã trượt một chút, nàng lo lắng nó sẽ rơi ra giữa chừng, bị người khác nhìn thấy.
Trong lúc Ngọc Nghi đang cởi dây đai ở chân trái, Diệp An Thanh kéo sợi dây ở chân phải, vô tình buộc dây đai thành một nút thắt chặt hơn trước.
Ngọc Nghi: “...”
Việc buộc vải bông khi thỉnh an Thái hậu không hề vẻ vang, nên Ngọc Nghi phải lặng lẽ đi tìm một chiếc kéo.
Diệp An Thanh vẫn đứng nguyên tại chỗ, nhảy lên nhảy xuống lắc chân, thật sự có hiệu quả.
Vì vậy, Diệp An Thanh dùng hết sức lực, đá chân phải về phía trước!
“Vù~”
Giày bị văng ra!
“Bùm!”
Triệu Cẩn nắm lấy đôi giày.
Diệp An Thanh, Triệu Cẩn, Đức công công: "...”
"Hoàng thượng thật là nhanh nhẹn!" Diệp An Thanh áy náy giơ ngón tay cái lên, sau đó giẫm lên chân phải, chân trái hơi khuỵu xuống hành lễ, cúi đầu không nói gì, thầm nghĩ: Làm sao có thể trùng hợp như vậy?
Nơi này vắng vẻ, vốn dĩ Triệu Cẩn sẽ không đi ngang qua, nhưng nhìn thấy Ngọc Nghi lén lén lút lút, cô ta vốn là đại cung nữ của hoàng hậu, nên hắn đã đến đây, quả nhiên là “ngạc nhiên”.
Triệu Cẩn nhướng mày, bước tới, ném giày trước mặt hoàng hậu: “Hoàng hậu đang vui vẻ à.”
"Ha ha..." Diệp An Thanh cúi người xỏ giày, cẩn thận đứng ở một bên, không phát ra tiếng động.
Triệu Cẩn: “…” Hoàng hậu của hắn mỗi lần muốn đối phó hắn đều sẽ cười ngốc nghếch, cho nên hắn không muốn nàng thành công. Đứng lặng lẽ trước mặt hoàng hậu, hắn cúi xuống, duỗi những ngón tay thon dài ra, nhẹ nhàng vén góc váy màu hồng của hoàng hậu, để lộ tấm vải bông nhăn nheo trên bắp chân.
Đức công công hít sâu một hơi, lừa dối Thái hậu là bất kính.
Diệp An Thanh giật mình, suy nghĩ quay cuồng, trong nháy mắt, nàng biến thành vẻ mặt mềm mại vô địch, kéo vạt váy từ trong tay hoàng thượng ra, nhẹ nhàng vuốt thẳng lại, tủi thân nói:
“Hoàng thượng, xin đừng hiểu lầm, lúc nhỏ thần thϊếp phạm sai, bị phụ thân trừng phạt, quỳ trong tế đường một ngày một đêm, lúc đó trời rất lạnh, từ đó thần thϊếp liền mang theo chứng đau đầu gối. Thần thϊếp biết thỉnh an thái hậu phải chân thành, nên chỉ buộc vải bông vào đầu gối phải bị nghiêm trọng hơn. Thời tiết hôm nay hơi lạnh, thần thϊếp cảm thấy đầu gối đau không chịu nổi, rời khỏi Vĩnh Thọ Cung liền đến nơi này hoạt động một chút, không muốn quấy rầy hoàng thượng, hy vọng hoàng thượng chớ trách.”
Triệu Cẩn nhìn mặt trời vàng rực trên bầu trời, khóe miệng giật giật, lười biếng cũng có thể nói cao giọng như vậy. "Hoàng hậu chân thành như vậy, ta rất vui lòng. Đức Thuận, đi lấy bộ da cáo mà Mông Cổ cống nạp tháng trước, làm một đôi đệm đầu gối cho hoàng hậu.” Lại quay sang nói với Diệp An Thanh, “Hoàng hậu nhất định phải đeo nó mỗi ngày!" Nghĩ một lát lại nói thêm: "Còn nữa, kỹ năng châm cứu của Trương thái y rất tốt, để ông ấy xem cho hoàng hậu, vài lần sẽ có hiệu quả.”
Diệp An Thanh trong lòng trợn mắt nói: "Đa tạ hoàng thượng.”
Có lẽ đây là cái gọi lấy đá đập chân mình.
Triệu Cẩn nhìn vẻ mặt xẹp xuống của hoàng hậu, cảm thấy rất dễ chịu.
“Nô tỳ tham kiến hoàng thượng.”
Ngọc Nghi siết chặt chiếc kéo trong tay áo, trong lòng run lên vì sợ hãi, không biết tiểu thư có bị lộ hay không, hình như tâm tình của hoàng thượng rất tốt, nhưng sao tiểu thư lại giống như vừa ăn phải ruồi vậy?
Diệp An Thanh sợ Ngọc Nghi nói hớ nên vội vàng trả lời: "Ngọc Nghi, sợi dây còn lại ngươi đã mang về chưa? Mau đeo vào cho ta." Nàng sẽ không để hoàng thượng biết nàng không tháo ra được, thật xấu hổ.
Ngọc Nghi tuy bối rối nhưng vẫn bình tĩnh nói: “Mang đến rồi.” Sau đó cô lấy từ trong tay áo ra chiếc khăn bông được gấp gọn gàng.
Đức công công sáng suốt quay lưng lại.
Triệu Cẩn vui vẻ nhìn chủ tớ kẻ xướng người họa, lắc đầu: "Kéo cũng mang theo rồi chứ.”
Thời tiết tháng tư ôn hòa, nắng nhẹ nhưng Diệp An Thanh lại cảm thấy lạnh sống lưng.
Nàng bất lực nhìn Triệu Cẩn lấy chiếc kéo từ tay Ngọc Nghi, vén váy nàng lên, "cạch" một tiếng, sau đó vô cảm đưa chiếc kéo cho Ngọc Nghi, quay người không nói một lời rời đi.
Nàng và Ngọc Nghi bị bỏ lại, im lặng nhìn nhau.
Cẩu hoàng đế rõ ràng nói với nàng: Ta đều nhìn ra ngươi giở trò gì.
“Ợ~”
Bữa sáng Diệp An Thanh ăn rất nhiều, bây giờ lo lắng ợ lên…
Ngọc Nghi đi theo sau lưng tiểu thư, nói: "Tiểu thư, sau này phải cẩn thận hơn.”
Diệp An Thanh gật đầu, hiện tại lãnh cung đã được dọn sạch, cũng là lúc nàng nên ổn định cuộc sống.
Nói đến việc thỉnh an Thái hậu, sau hơn một tháng, các phi tần cuối cùng cũng trở nên suy sụp. Mỗi ngày đều thay đổi sắc mặt thái độ, chỉ thỉnh an thôi cũng khiến họ phát điên.