Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Trùng Sinh Bổn Cung Chỉ Muốn Vào Lãnh Cung

Chương 13

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Ăn ngon không?” Đôi mắt sáng ngời của Diệp An Thanh mở to, giống như đang cầu xin khen ngợi.

Triệu Cẩn khẽ gật đầu.

Được! Hoàng thượng tâm tình rất tốt, tình thế cũng rất thuận lợi với nàng, nàng háo hức ngồi sang một bên chờ Triệu Cẩn đang nhàn nhã uống canh.

Diệp An Thanh không nói nên lời, chỉ có mấy ngụm là xong mà, cần phải vậy không.

Triệu Cẩn cầm chiếc khăn lụa lên lau khóe môi, nhìn hoàng hậu không có dấu hiệu rời đi, nói: "Nói đi, có chuyện gì.”

Diệp An Thanh rêи ɾỉ, tiến về phía trước: "À thì... Hôm qua thần thϊếp đi dạo, vô tình đi ngang lãnh cung, nghe thấy bên trong có người đang hát, lúc quay về hỏi thì mới biết có ba vị thái phi sống trong lãnh cung, thần thϊếp nghĩ tiên hoàng đã qua đời, những ân oán trong quá khứ cũng nên kết thúc rồi, chi bằng đưa các thái phi đến Tích Hương Tự, như vậy có thể thể hiện lòng nhân từ của hoàng thượng.”

Tích Hương Tự nằm ở ngoài Kinh Thành. Những phi tần không được sủng ái hoặc bị trục xuất khỏi hậu cung sẽ được đưa vào Tích Hương Tự, xuất gia làm ni cô, sống yên bình cho đến cuối đời.

Nàng nhớ tới Ôn thái phi kiếp trước đã từng nói, thà làm ni cô để được yên ổn.

Chắc hẳn nàng sắp xếp như vậy, các thái phi sẽ không trách nàng.

Triệu Cẩn cau mày nói: "Hoàng hậu cũng thật là bất cẩn." Lãnh cung không gần Cảnh An Cung, làm sao có thể đi lang thang ở đó? Nghĩ đến báo cáo của thám tử, ừm! Hoàng hậu của hắn quả thực là rất năng động.

Diệp An Thanh cũng không tức giận, nhỏ giọng nói nhỏ vào tai Triệu Cẩn: “Thần thϊếp làm như vậy là vì tiết kiệm chi phí hậu cung.”

Hơi thở nóng bỏng của Diệp An Thanh lướt qua lỗ tai Triệu Cẩn, Triệu Cẩn không khỏi siết chặt hai tay trên đầu gối, ngơ ngác nói: “Trảm sẽ trực tiếp hơn.”

Diệp An Thanh nghe vậy, trực tiếp dùng bàn tay nhỏ bé che miệng hoàng thượng.

Không phải nàng sợ Triệu Cẩn sẽ nói gì đại nghịch bất đạo, bởi vì dù sao hắn cũng là hoàng thượng, là lão đại!

Nàng thực sự sợ hoàng thượng sẽ nói thêm lời gì khiến nàng không thể cứu vãn, không thể hoàn thành công việc.

Diệp An Thanh hiển nhiên có chút lo lắng: "Hoàng thượng tại sao lại nói vậy? Những thái phi đó đều là người từng hầu hạ tiên hoàng, hoàng thượng làm vậy, sao có thể để cho các phi tần hiện tại yên tâm hầu hạ?”

Triệu Cẩn cũng không muốn làm thật, hắn chỉ muốn xem hoàng hậu sẽ phản ứng thế nào.

Đôi môi mềm mại ấm áp, hắn có chút mềm lòng.

Triệu Cẩn không nói gì, nhìn hoàng hậu, rồi nhìn xuống tay của hoàng hậu.

Diệp An Thanh có chút sợ hãi, nhưng nàng không cam lòng nhượng bộ. Chuyện này không xong, còn liên lụy đến mạng người, nàng sẽ gặp ác mộng. Chỉ đành phải giãy dụa nói: "Hoàng thượng lại muốn nói nữa à? Đưa đến Tích Hương Tự thật là một mũi tên trúng hai con nhạn.”

Diệp An An rút tay ra, xoa xoa hai lần, lúc này nàng cảm thấy lòng bàn tay mình hơi nóng, chắc là món súp Triệu Cẩn vừa uống quá nóng.

“Hoàng thượng, Tấn vương muốn gặp ngài.” Đức công công đi vào báo cáo.

Triệu Cẩn cầm khăn lụa lau môi, trầm giọng nói: “Tuyên.”

Tấn Vương này đến rất đúng lúc, Diệp An Thanh rất sáng suốt khom người rời đi, đi được mấy bước, không khỏi quay đầu xác nhận lần nữa: "Hoàng thượng đồng ý rồi đấy nhé!”

Trong Cảnh An Cung, Ngọc Nghi đi đi lại lại, rất tức giận! Rất cáu kỉnh!

Một cơ hội tuyệt vời, lại bị chủ tử của cô làm ra như thế này! Có trời mới biết vừa rồi cô đã bị dọa sợ chết khϊếp bao nhiêu lần? Chuyện của mình vẫn chưa hiểu? Còn quan tâm cái quái gì đến thái phi chẳng chút liên quan kia!

“Muốn làm gì đó để khẳng định uy phong của hoàng hậu, ngài có thể tổ chức yến tiệc, hay đặt ra quy củ cũng được, nhưng ngài lại muốn đưa người rời khỏi lãnh cung, trước hết đã đắc tội với thái hậu. Nô tỳ đã sống được mười sáu năm, thực sự là lần đầu tiên nhìn thấy!”

Chủ tử của cô thực sự phi thường!

Diệp An Thanh nhấp một ngụm trà, trầm giọng nói: “Chúng ta từ khi sinh ra đến nay chỉ có một hoàng hậu.” Không có nhìn thấy cũng không có gì ngạc nhiên.

Thấy tiểu thư không hề tỏ ra hối hận, Ngọc Nghi nói thẳng: “Hừ, tiểu thư vui vẻ một lát đi, sáng mai đến thỉnh an Thái hậu, xem tiểu thư thế nào.” Thái phi trong lãnh cung và hoàng thượng tất nhiên không có tình cảm gì, nhưng đó đều là những chủ tử năm xưa từng chiến đấu với Thái hậu, Thái hậu có vui lòng đuổi bọn họ đi không?

“Ôi, Ngọc Nghi, ngươi nói đúng.” Diệp An Thanh bỗng nhiên mở to mắt, giả vờ như gặp đại nạn, “Hôm nay đưa những thái phi này đi đi, không thể đợi đến khi Thái hậu nhận ra.”

Ngọc Nghi: “...”

Diệp An Thanh thấy Ngọc Nghi mở miệng muốn giảng bài lần nữa, liền đứng dậy đẩy cô ra ngoài: "Đi, đi, làm càng nhanh càng tốt. Tuân theo quy củ trong cung.”

Về phần thỉnh an, nàng đã nghĩ ra cách giải quyết rồi.

Việc thái phi đã an bài xong xuôi, Diệp An Thanh đầu óc tỉnh táo, ngủ một giấc ngon lành, thậm chí còn dậy sớm nửa tiếng, cùng Thốn Trung và Ngọc Nghi đi dạo trong sân, sau đó bảo nhà bếp làm yến sào, đậu phụ xào với tôm xé nhỏ, thịt vịt rừng om, canh nấm mèo, ăn ngon cho đến khi hết đĩa.

Ngọc Nghi sợ đến mức muốn giành lấy đôi đũa của nàng, tiểu thư nhà cô mỗi ngày đều được nuôi như một con lợn.

Diệp An Thanh sờ sờ cái bụng tròn trịa, ợ một tiếng, thong thả đi tới Vĩnh Thọ Cung, dù vậy nàng vẫn là người đến trước.

Khi bị mắng phải có thái độ chấp nhận lời mắng!

Không sai!

Chiến lược của Diệp An Thanh là không đánh lại khi bị đánh, không trả đũa khi bị mắng.

Diệp An Thanh bây giờ đã hiểu, nếu có thể thực hiện được điều mình muốn, bị mắng bị phạt thì đã sao? Cũng không bị thiếu miếng thịt nào! Chỉ cần không chạm vào giới hạn, nàng có thể nghe bằng tai này rồi đi bằng tai kia.

Đương nhiên, có sự cho phép của hoàng thượng, nàng đoán Thái hậu sẽ không thể trực tiếp ra tay đánh nàng, cũng chỉ có thể chửi rủa nàng mà thôi!

Nhưng mà, Thái hậu tuy sắc mặt hơi khó coi, giọng điệu có chút không mấy thiện cảm, nhưng cũng không mắng mỏ cũng không trừng phạt nàng, thậm chí còn giả vờ khen ngợi nàng: “Hoàng hậu chu đáo, làm việc nhanh nhẹn, là một người lãnh đạo tốt.”
« Chương TrướcChương Tiếp »