- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Sau Khi Trùng Sinh Bổn Cung Chỉ Muốn Vào Lãnh Cung
- Chương 12
Sau Khi Trùng Sinh Bổn Cung Chỉ Muốn Vào Lãnh Cung
Chương 12
Diệp An Thanh vội vàng đứng dậy, chạm vào bàn tay nhỏ bé của Ngọc Nghi, lau sạch đám tàn tích còn sót lại, bình tĩnh an ủi: “Ngọc Nghi, thực xin lỗi, ta tưởng ngươi là hoàng thượng.”
Ngọc Nghi lau nước mắt nói: “Tiểu thư, dù có hận hoàng thượng cũng không thể tùy tiện chửi bới, ngay cả trong mơ cũng không được. Tiểu thư không muốn sống nữa à, định để cho lão gia phu nhân bị phạt theo sao?”
Ngọc Nghi ấy à, có một bản lĩnh, chính là bất cứ chuyện gì cũng có thể kéo theo cha mẹ nàng được, lúc nào cũng làm nàng nghẹn lời.
Diệp An Thanh khóe miệng giật giật, "Ngọc Nghi nói đúng, về sau ta sẽ không bao giờ mắng hoàng thượng nữa.”
Sắc mặt Ngọc Nghi lập tức trở nên vui vẻ: “Tốt, Tào sư phụ đã nấu canh xong rồi. Giờ Tị ba khắc nương nương sẽ bưng canh cho hoàng thượng, vừa lúc hoàng thượng đói bụng, hoàng thượng nhất định sẽ vui.”
Ngọc Nghi nhéo chiếc khăn tay với vẻ mặt ngượng ngùng. Ngọc Nghi nhà nàng mới là người có thiên phú diễn xuất.
Diệp An Thanh cau mày, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc: "Ngọc Nghi, ngươi nhận được mật lệnh nào đó từ mẹ ta sao? Tại sao ngươi lại quan tâm đến việc lấy lòng hoàng thượng hơn cả chủ tử ngươi vậy?”
Ngọc Nghi trợn mắt, tức giận mở chăn ra, kéo Diệp An Thanh đứng dậy, “Chỉ cần tiểu thư tự mình lo liệu một chút, nô tỳ cũng không cần phải khổ sở như vậy.”
Diệp An Thanh cắn tay Ngọc Nghi, cảm thấy có chút không hợp tình, bèn để cho Ngọc Nghi đeo trang sức cho nàng, trang sức trong của hồi môn đều bị Ngọc Nghi đeo lên hết, Diệp An Thanh lắc đầu, phát ra tiếng tinh tang, nàng gần như đã trở thành một của hồi môn di động! Cuối cùng nàng không thể chịu đựng được nữa, lấy xuống từng cái một, Ngọc Nghi không nói gì, chỉ đưa lòng bàn tay ra trước mặt nàng, trên đó có thể thấy rõ sáu vết răng đỏ. Diệp An Thanh đưa lại chiếc kẹp tóc cho Ngọc Nghi với vẻ mặt buồn bã.
Diệp An Thanh cúi đầu vội vàng đi đến Tuyên Thế Điện, trong lòng cảm thấy thống khổ, đến bao giờ mới thôi mỗi ngày quấn ba lớp như chiếc bánh bao, đầu kẹp đầy những trâm cài đây?
Diệp An Thanh quay đầu nhìn món canh Ngọc Nghi đang cầm, khụt khịt mũi, "Món canh này chắc không phải chỉ nấu một phần đâu nhỉ?”
Tay Ngọc Nghi run lên, gần như mất thăng bằng, cô vội vàng tiến lại gần hai bước, thấp giọng nói: “Nương nương còn muốn đưa nữa không?”
Diệp An Thanh nhướng mày, đang nghĩ cái gì thế? Lần trước ăn nhiều thịt quá, lần này phải ăn chay, “Bổn cung thèm không được sao?”
Sau khi đi ra ngoài, Ngọc Nghi không khỏi trừng mắt, cay đắng nói: “Trên bếp còn có một chén đang hâm nóng.”
Diệp An Thanh tinh thần lập tức phấn chấn lên, kiếp trước nàng cũng chưa từng cầu xin hoàng thượng cái gì, cũng không nắm bắt được sở thích của hoàng thượng, nàng không biết kết quả sẽ như thế nào, trong lòng nàng thực sự bất an. Tuy nhiên, không có rắc rối nào không thể giải quyết bằng một bữa ăn của Tào sư phụ. Nếu có, thì hai bữa.
Khi Diệp An Thanh đến Tuyên Thế Điện, Triệu Cẩn đang xem tấu chương, Diệp An Thanh lễ phép thỉnh an.
Triệu Cẩn cúi đầu tiếp tục xem tấu chương, vẻ mặt thờ ơ. Hắn đã cử người đi điều tra “tình lang” của hoàng hậu, câu trả lời là khi hoàng hậu của hắn còn là tiểu thư Diệp gia, ngoại trừ trèo tường trèo cây, chơi chim bắt cá, uống rượu nghe hát, thì không tiếp xúc với bất kỳ nam nhân nào ngoại trừ hai vị công tử.
Triệu Cẩn không hiểu sao lại thở dài nhẹ nhõm, so với "đã cắm sừng", đương nhiên "sau này có thể bị cắm sừng" sẽ thoải mái hơn! Huống chi sau khi vào cung, nàng ở dưới mắt hắn, có thể làm gì được?
Diệp An Thanh không nói nên lời. Hoàng hậu đứng có chút lúng túng, không có chút uy phong nào.
Sau khi suy nghĩ về tình tiết, Diệp An Thanh giả vờ duyên dáng bước tới, cầm tấu chương của hoàng thượng lên, nhẹ nhàng đặt sang một bên, tay chỉ về phía mặt trời ngoài cửa sổ, nhéo cổ họng nói: "Hoàng thượng, đã đến giờ này rồi, nghỉ ngơi một chút cũng không sao, thần thϊếp sai người nấu canh, rất ngon còn bổ dưỡng. Uống xong , hoàng thượng sẽ cảm thấy tràn đầy sinh lực, lúc đó hãy xem tiếp.”
Ngọc Nghi mỉm cười, đưa chén canh về phía trước. Nam nhân nào lại không thích một vẻ đẹp thanh tú như vậy?
Triệu Cẩn chỉ cảm thấy có một con cá gỗ gõ vào đầu mình, khiến hắn run rẩy, nổi da gà khắp người:
Giả! Quá giả!
Hoàng hậu này ngày đầu tiên thành hôn đã diễn kịch trước mặt hắn. Bây giờ, hắn lại có phần quan tâm xem hoàng hậu của hắn có thể diễn đến mức nào, giả tạo đến mức nào.
Giả vờ nhìn xuống chén canh thanh đạm, Triệu Cẩn giả vờ không hài lòng nói: “Vịt Cửu Cửu mà hoàng hậu tặng cho mỗi cung, nghe nói là bên ngoài giòn, bên trong mềm béo, nhưng không béo ngậy. Sao đến chỗ trẫm lại đơn giản thế này? Một miếng thịt cũng không thấy đâu cả.”
Uầy! Đây là chê nàng không mang cho hắn một phần, còn tranh sủng với các phi tần sao!
Diệp An Thanh nhìn chằm chằm vào đôi mắt sâu thẳm của Triệu Cẩn, trong lòng có chút khó xử, được! Nhờ người giúp đỡ phải vỗ mông rồng trước!
Diệp An Thanh hắng giọng, dùng giọng nhẹ nhàng nhất có thể nói: "Hoàng thượng đang nói cái gì vậy? Vịt Cửu Cửu kia chuyên dưỡng da, thích hợp cho các phi tần trong hậu cung, hoàng thượng ngọc thụ lâm phong tất nhiên không cần dưỡng. Lại nói món canh này thoạt nhìn rất thanh đạm, nhưng cách nấu rất khó, canh gà nấu suốt đêm là tốt cho sức khỏe nhất, thích hợp với hoàng thượng nhất.”
Triệu Cẩn nhìn vẻ mặt vui mừng của Diệp An Thanh khi nói đến chuyện ăn uống, so với nét giả bộ vừa rồi dễ nhìn hơn rất nhiều, thấp giọng nói: "Hoàng hậu rất am hiểu về việc ăn uống!”
Diệp An Thanh kiêu ngạo nói: “Chính là như vậy.” Nàng đưa tay múc một thìa canh, “Đậu phụ này mềm mềm, nước canh trong, ngọt dịu. Hoàng thượng nhìn này, những sợi đậu phụ này mỏng đến mức có thể xỏ kim, chắc chắn hoàng thượng ăn một bát, lại muốn một bát nữa.”
Triệu Cẩn nhịn cười, không khỏi nói đùa: “Ta không phải chuyên gia dùng dao.”
Uầy! Vậy thì ta đưa cho ngài một đĩa đậu phụ là được rồi, dù sao ngài cũng không ăn! Nói dối không chớp mắt.
Diệp An Thanh nhìn mình sắp hết kiên nhẫn, sợ mình đắc tội hoàng thượng, nên bước nhanh hơn, trực tiếp đưa thìa vào môi Triệu Cẩn: “Người không thể đánh giá qua vẻ bề ngoài. Ngài phải nếm thử mới biết được mùi vị trong đó.”
Người không thể đánh giá qua vẻ ngoài? Triệu Cẩn nhướng mày: “Hoàng hậu nói ta có mắt không tròng sao?”
Ngài hiểu là được! Diệp An Thanh mỉa mai nói: "Hoàng thượng đừng nói oan cho thần thϊếp, thần thϊếp đang nói canh, hoàng thượng thử xem đi mà!”
Lời nói cuối cùng của Diệp An Thanh quá lẳиɠ ɭơ, Triệu Cẩn không thể không mở miệng, ăn một miếng, hương vị thật... ngon.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Sau Khi Trùng Sinh Bổn Cung Chỉ Muốn Vào Lãnh Cung
- Chương 12