Vì vậy, nàng phải tìm cách đưa hết thái phi trong lãnh cung ra ngoài, sau đó phạm sai lầm không quá lớn cũng không quá nhỏ, mang theo Ngọc Nghi cùng Xuân Tín đến đây dưỡng lão.
Một mũi tên trúng hai đích.
Nghĩ đến đây, liền nghĩ đến món Vịt Cửu Cửu được đưa đến các cung khác nhau.
Diệp An Thanh liếc nhìn mặt trời ở phía chân trời, tăng tốc hồi cung.
Người khác đang ngồi chờ chết, nàng lại ngồi chờ cắn câu.
Ăn tối xong, bên ngoài vẫn không có động tĩnh gì, Diệp An Thanh ngồi không yên, sai Ngọc Nghi phái người đi hỏi thăm. Nếu không có phản ứng, ban đêm mới phát tác, thì không thể đổ tội cho Vịt Cửu Cửu được.
Mặc dù Ngọc Nghi không hiểu chủ tử của mình đang nghĩ gì, nhưng mọi chuyện cô vẫn giải quyết rất gọn gàng.
Khi trở lại, cô đuổi cung nữ ra, đóng cửa lại, sau đó tức giận hét lên một tiếng lớn.
"Xảy ra chuyện gì vậy? Chuyện gì?" Diệp An Thanh đứng dậy, kéo tay áo Ngọc Nghi với vẻ mặt kinh ngạc, "Có chuyện gì sao?”
Ngọc Nghi trợn mắt nói: "Quên đi, nương nương vất vả nhờ Tào sư phụ làm đồ ăn ngon cho người khác, nhưng người khác lại không coi ra gì.”
Thì ra năm vị chủ tử trong cung, có bốn vị chủ tử đều không ăn cơm, nguyên nhân rất đa dạng.
Đức quý phi tỏ ra khinh thường, cha nàng là thừa tướng, nếm thử đủ loại món ngon, vịt này béo ngậy đến nỗi nàng cũng không thèm ăn, bảo cung nữ đổ đi.
Đổ rồi??? Thật là lãng phí mà!
Thục phi đang trong thời kỳ lễ Phật, kiêng ăn thịt cá.
Chẳng trách lúc nàng nói, liền thấy cô ấy do dự, là nàng suy nghĩ không chu đáo.
Trân phi và Uyển tần đều cần phải giữ gìn vóc dáng. Uyển tần xuất thân là vũ kĩ có thể hiểu, nhưng Trân phi cũng không ăn?
Quên đi, trong cung việc duy trì thân hình mảnh khảnh để lấy lòng hoàng thượng là điều dễ hiểu. Đương nhiên, nếu như lo lắng trong Vịt Cửu Cửu có bí mật gì đó, an toàn nhất là không nên ăn.
“Nguyên phi có ăn không?” Diệp An Thanh cau mày, đặt hy vọng vào phi tử cuối cùng.
Nghe đến Nguyên phi, Ngọc Nghi càng tức giận hơn, cô rút khăn tay ra như muốn xé nát Nguyên phi. Diệp An Thanh nhìn mà lo, giữ tay Ngọc Nghi lại.
Nhưng Ngọc Nghi lại không cảm kích, cô hất tay chủ tử ra, hướng hỏa lực về phía nàng: “Nương nương, đừng lúc nào cũng vô tâm như vậy, đêm qua hoàng thượng không nghỉ lại cung của chúng ta, trong hậu cung đã có đủ lời khó nghe, nếu không nghĩ ra cách tóm lấy hoàng thượng, hoàng thượng sẽ bị cướp đi đấy.”
Diệp An Thanh nghe vậy bật cười: “Ngọc Nghi nói cái gì vậy?” Nàng nhìn chằm chằm Ngọc Nghi, bổ sung nói: “Hoàng thượng có thể bị một người cướp đi sao?”
Nghe vậy, Ngọc Nghi nản lòng, ủ rũ nói: “Nguyên phi ăn rồi.”
Diệp An Thanh không khỏi mừng rỡ: "Thế nào.”
Ngọc Nghi tức giận nói: “Cô ấy cũng ăn cả một con giống như ngài. Kết quả là cô ấy ăn quá nhiều, đầy bụng nên ra ngoài đi dạo. Có điều, cô ấy khác với nương nương, người ta chỉ chọn đi những con đường hoàng thượng đi qua, không giống như ngài, chọn đi đến lãnh cung lạnh lẽo u ám kia.”
Uầy! Nói mấy thứ vô dụng gì vậy.
Diệp An Thanh vỗ vỗ đầu Ngọc Nghi: “Ngươi nói trọng điểm đi, tiếp theo thế nào?”
"Sau đó người ta gặp được hoàng thượng, được hoàng thượng tự mình đưa về Thanh Vân Điện, còn chưa ra ngoài.” Ngọc Nghi trên mặt lộ ra vẻ phẫn nộ, nhìn chủ tử của mình với ánh mắt hận sắt không thành thép, nhất thời cảm thấy lo lắng.
Diệp An Thanh mím môi, chuyện này mà ngươi đã không thể chịu đựng, không đến một năm nữa, chủ tử của ngươi sẽ trở thành mẹ kế đây này!
Diệp An Thanh nằm ngửa trên giường, lặng lẽ thở dài, nghĩ thầm: Chắc chắn không có đau bụng, nếu không hoàng thượng đã sớm tới gϊếŧ đây rồi.
Ngọc Nghi nghĩ chủ tử của mình đang buồn, nên lại an ủi: "Nương nương đừng nản lòng. Ngài ở gần Phúc Ninh Điện của Hoàng thượng nhất. Người xưa có câu: Nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng. Ngày mai ta sẽ nhờ Tào sư phụ nấu canh bồi bổ, nương nương đích thân mang qua cho Hoàng thượng, Hoàng thượng sẽ cảm nhận được sự chu đáo của nương nương, đến lúc đó không phải nước chảy thành sông sao.”
Diệp An Thanh gật đầu.
Ngọc Nghi vui vẻ ra ngoài thu xếp.
Diệp An Thanh nhìn bộ dáng vui vẻ của Ngọc Nghi, lắc đầu. Nếu cô ấy nghe thấy những gì nàng muốn nói với hoàng thượng vào ngày mai, có lẽ Ngọc Nghi sẽ lật đổ Cảnh An Cung.
Nàng sẽ không đi tranh sủng.
Diệp An Thanh cả đêm đều không ngủ ngon, những chuyện không hay trong lãnh cung cứ liên tục ập đến.
Một lúc nàng nghe Ôn thái phi hát bài "Đậu Nga Oan" trong lãnh cung…
Một lúc Ôn thái phi bật khóc: “Đời sau ta sẽ không bao giờ vào cung”…
Một lúc Ôn thái phi nghiêm túc cảnh cáo nàng tìm cơ hội trốn khỏi hoàng cung, cho dù nàng có đến Tế Hương Tự làm ni cô, đều tốt hơn bị trói ở mảnh đất này mà phát điên nửa cuộc đời…
Một lúc hoàng thượng lại phát long uy, cho rằng nàng đã vượt quá giới hạn, phạt nàng sống cùng thái phi trong lãnh cung. Nàng vẫn chưa sẵn sàng, không thể đến đó được, nàng cãi nhau với hoàng thượng, chửi rủa hắn: Cẩu hoàng đế vô tình vô nghĩa.
Hô hấp của Diệp An Thanh đột nhiên đình trệ, có người bịt chặt môi nàng. Được lắm! Nàng còn chưa làm gì, lại muốn gϊếŧ nàng đúng không? Diệp An Thanh há miệng, cắn lòng bàn tay kia thật mạnh.
"Ahhhhhhhhh! Nương nương buông ra!" Đôi tay Ngọc Nghi run lên vì đau, cô không dám gọi ai vào. Chủ tử của cô gọi hoàng thượng là "cẩu hoàng đế", người có dã tâm mà nghe thấy sẽ truyền ra bên ngoài, đây là tội chém đầu đó.
"Tiểu thư, mau tỉnh lại đi, nô tỳ đau quá!" Ngọc Nghi rưng rưng nước mắt.
Hả? Ngọc Nghi? Diệp An Thanh bỗng nhiên mở mắt ra, nàng không cắn vào tay cẩu hoàng đế, rõ ràng đó là bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Ngọc Nghi.
Xong rồi xong rồi.