Uông Tử Du muốn biết mùi đó từ đâu đến, lập tức nắm lấy vai Lệ Dã: "Cậu thả tớ ra, để tớ xem cậu có bị thương ở đâu không."
Tuy nhiên Lệ Dã vẫn lắc đầu.
"Tớ nói cậu, bỏ tớ ra!" Uông Tử Du đột ngột quát lớn, khiến cơ thể Lệ Dã cứng lại.
Lần này, Uông Tử Du muốn đẩy Lệ Dã ra, không còn khó khăn như trước, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của Lệ Dã, Uông Tử Du đã bị sốc.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Lệ Dã đã đầy nước mắt, đôi mắt trong thời gian ngắn đã đỏ bừng, lòng trắng mắt đầy tơ máu.
Điều khiến Uông Tử Du ngạc nhiên nhất là môi của Lệ Dã lại bị cắn rách, khóe môi cũng lộ ra chút màu đỏ.
Uông Tử Du lập tức giơ tay mở miệng Lệ Dã ra, mặc dù Lệ Dã có chút kháng cự, nhưng vẫn bị Uông Tử Du được như ý.
"Đệch? Chuyện gì thế này? Cậu đổ máu hả? Đừng làm tớ sợ, rõ ràng tớ đã đỡ cậu rồi mà sao có thể ngã đến chảy máu vầy chứ?" Uông Tử Du nhìn thấy trong miệng Lệ Dã đầy máu, từng kẽ răng đều có máu.
Uông Tử Du hoảng hốt muốn tìm điện thoại, nhưng bị Lệ Dã nắm chặt cổ tay. Khi Uông Tử Du cúi xuống, cậu thấy tay Lệ Dã cũng dính đầy máu.
Uông Tử Du: "??? "
Bỗng nhiên cậu kéo tay Lệ Dã lên, nhưng thấy lòng bàn tay Lệ Dã có nhiều vết cào chảy máu, dường như do hắn dùng sức quá mạnh mà không thể lành lại.
Lúc này, Uông Tử Du nhận ra có lẽ tất cả những vết máu này đều do Lệ Dã tự gây ra.
"Cậu…" Uông Tử Du muốn nói gì đó, nhưng lại không nói nên lời.
Tai nạn xe cộ lúc đó đã để lại cho Lệ Dã bóng ma tâm lý lớn đến vậy sao?
Sau khi cha con Lệ Dã gặp tai nạn, Trình Hồng đã mắc nợ lớn, lúc đó không có đủ tiền để đưa Lệ Dã đi gặp bác sĩ tâm lý, đến khi Trình Hồng có khả năng thì Lệ Dã đã trông có vẻ bình thường và xuất sắc, cho nên Trình Hồng không ép Lệ Dã đi gặp bác sĩ tâm lý nữa, sợ rằng mở ra vết thương sẽ càng đau đớn hơn.
Nhưng lúc này Uông Tử Du mới nhận ra, đúng là không thể nhảy cóc giai đoạn được.
Cho dù là do học sinh chuyển trường kỳ quặc Giang Sơ Hòa gây ra kết quả này, nhưng việc Uông Tử Du để cho Lệ Dã bị ngã cũng là một trong những nguyên nhân, nên cậu cũng có phần hơi áy náy.
Nhìn thấy Lệ Dã vì sợ hãi mà tự hành hạ bản thân như vậy, Uông Tử Du cũng không cảm thấy dễ chịu.
Uông Tử Du giữ chặt hàm của Lệ Dã, nhìn vào khoang miệng coi như kinh khủng của hắn.
"Hay là… cậu hãy khóc một trận đi."
Uông Tử Du nghĩ, nếu vì kiềm chế mà đau khổ như vậy, thì chi bằng làm ngược lại, phát tiết một lần cho thoải mái.
"Cứ thoải mái mà khóc, cứ khóc lớn lên đi, làm sao thấy thoải mái thì cứ khóc."
Uông Tử Du nghĩ một hồi, kéo đầu Lệ Dã vào lòng mình, dễ dàng cảm nhận được sự thuận theo của Lệ Dã.
"Khóc đi." Uông Tử Du nói.
Âm thanh khóc rấm rức của Lệ Dã dần dần trở nên rõ ràng, Uông Tử Du cảm thấy cách thả lỏng của mình có vẻ có chút hiệu quả.
Uông Tử Du luôn vỗ về lưng Lệ Dã, rất rõ ràng là sự buông lỏng và an ủi, khiến cho hơi thở của Lệ Dã ngưng lại trong một lát, rồi đột ngột bùng nổ.
Tiếng khóc của Lệ Dã, chưa bao giờ lớn như vậy.
Đó gần như không phải là tiếng khóc, mà là tiếng gào thét, Uông Tử Du ở gần nhất gần như cảm thấy màng nhĩ của mình sắp bị âm thanh này chọc thủng.
Lệ Dã gần như đã chôn mình hoàn toàn trong vòng tay của cậu, Uông Tử Du dễ dàng nhận thấy áo mình đã ướt đẫm vì nước mắt của Lệ Dã, rõ ràng đang khóc nhưng lại giống như một cái vòi nước bị hỏng, liên tục nhỏ giọt.
Uông Tử Du không thể đồng cảm với cảm xúc hiện tại của Lệ Dã, nhưng bị ôm như vậy mà khóc khiến lòng cậu cũng không dễ chịu gì. Một tay vỗ về lưng của Lệ Dã, Uông Tử Du thật sự lo lắng rằng Lệ Dã có thể sẽ khóc đến ngất xỉu mất.
Người này căn bản không thể dừng lại được.
Uông Tử Du cảm thấy tiếng khóc dường như không có ý định dừng lại, cậu lại bắt đầu lo lắng không biết điều này có ảnh hưởng gì đến dây thanh quản của Lệ Dã hay không.
Uông Tử Du muốn lấy điện thoại liên lạc với Trình Hồng, thì bất ngờ từ trong tiếng khóc gần như là gào thét, cậu nghe thấy có một chút âm thanh đột ngột truyền đến.
Đó là âm thanh của cánh cửa được mở ra.
Bước chân nặng nề của Từ Triều Hà xuất hiện ở cửa, khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong, bà hít một hơi thật sâu, trong khi Lệ Dã lại chẳng hề bị ảnh hưởng.
"Uông Tử Du, xảy ra chuyện gì thế? Con bắt nạt người ta à?" Từ Triều Hà lớn tiếng quát Uông Tử Du, vừa đi vào vừa định chất vấn cậu.
"Không phải, mẹ, mẹ nghe con nói trước đã."
Tuy nhiên, ngay khi Uông Tử Du chưa kịp phản ứng, một cái gối bất ngờ bay thẳng vào mặt Từ Triều Hà.
Không chỉ Từ Triều Hà, ngay cả Uông Tử Du cũng bị choáng váng vì chiếc gối bất ngờ.
Uông Tử Du nghiêng đầu, thấy trong tay Lệ Dã không phải là cái gối mà là chiếc điện thoại để trên đầu giường, Lệ Dã đang giơ cao điện thoại lên, rõ ràng có ý định ném về phía Từ Triều Hà, Uông Tử Du bỗng cảm thấy nghẹt thở.