Nhưng Lệ Dã chỉ khóc, không trả lời gì, chỉ ôm chặt lấy cổ Uông Tử Du.
Đứng trước cửa nhà mình, Uông Tử Du kéo chân Lệ Dã, suy nghĩ một chút, quyết định không để Lệ Dã như vậy xuất hiện trước mặt Từ Triều Hà, cậu có cảm giác sẽ bị mắng cho một trận.
Quay đầu đến trước cửa nhà Lệ Dã, Uông Tử Du đứng lưng về phía cửa nói: "Lệ Dã, mở cửa."
Hai tay cậu phải giữ lấy đôi chân không có sức của Lệ Dã, nếu như buông ra, chắc chắn Lệ Dã sẽ trượt xuống.
Nhà Lệ Dã có khóa vân tay, nghe thấy tiếng mở khóa, Uông Tử Du bước vào trong, nghe thấy tiếng cửa từ từ đóng lại phía sau.
"Cậu buông tay ra, cởi giày." Uông Tử Du nói với Lệ Dã.
Tuy nhiên, Lệ Dã không quan tâm, hai tay không hề buông lỏng, vẫn ôm chặt lấy cổ Uông Tử Du, như thể có một sức mạnh kiên quyết không buông.
Uông Tử Du khẽ nhếch môi, chỉ có thể tự mình cởi giày trước, quỳ xuống sàn để Lệ Dã có thể ngồi lên đùi mình, cố gắng cởi đôi giày của Lệ Dã.
Cuối cùng cũng đến được phòng ngủ của Lệ Dã, cuối cùng cũng có thể bỏ chiếc cặp sách trên tay xuống, mặc dù không quá mệt, nhưng cũng không thể không cảm thấy nặng.
“Lệ Dã, đừng khóc nữa.”
Uông Tử Du vỗ nhẹ vào lưng Lệ Dã, vỗ vào cổ hắn, cuối cùng là vỗ vào tóc.
Đáp lại là một cái ôm chặt hơn từ Lệ Dã.
Uông Tử Du ngồi xuống giường, điều chỉnh lại đôi chân của Lệ Dã, để cả hai có thể thoải mái hơn.
Cậu nhẹ nhàng an ủi Lệ Dã, bên tai thỉnh thoảng vang lên tiếng nấc nghẹn không thể che giấu, Uông Tử Du khẽ thở dài.
“Xin lỗi mà, là lỗi của tớ, tớ nên kiên nhẫn hơn, để cậu ngã xuống là lỗi của tớ.”
Uông Tử Du nhỏ giọng an ủi, suy đoán cảm xúc của Lệ Dã có thể là do nỗi sợ hãi khi ngã từ trên cao xuống kí©h thí©ɧ ký ức về tai nạn xe cộ trong quá khứ, nỗi sợ hãi còn sót lại trong ký ức khiến thiếu niên cứng đầu này quay trở lại thời điểm hắn thích khóc nhất.
“Sau này sẽ không thế nữa, tớ sẽ cẩn thận hơn.” Mặc dù có chút không tình nguyện, nhưng Uông Tử Du rất rõ ràng rằng cậu cần phải an ủi tâm trạng của Lệ Dã.
Tuy nhiên, những lời này dường như không có tác dụng tốt, ngược lại, tiếng nấc nghẹn trong cổ họng càng trở nên rõ ràng hơn.
Từ việc vỗ lưng Lệ Dã, đến khi Uông Tử Du ôm chặt Lệ Dã, cả hai ngồi trên giường, đôi chân chồng chéo lên nhau, Uông Tử Du cảm nhận được đôi chân yếu ớt của Lệ Dã đang bị sức nặng của mình đè lên.
“Xin lỗi.” Uông Tử Du từ từ nói, ôm Lệ Dã, ân cần an ủi.
Uông Tử Du đặt cằm lên vai của Lệ Dã, tư thế này khiến cậu cảm thấy không thoải mái, nhưng dù đã cố gắng xoa dịu, Lệ Dã vẫn không có dấu hiệu nào muốn nhúc nhích.
Uông Tử Du đang nghĩ có nên thông báo cho Trình Hồng không, Lệ Dã chắc chắn sẽ rất muốn gặp Trình Hồng.
"Cậu cần mẹ không?" Uông Tử Du hỏi.
Lệ Dã lắc đầu.
"Chỉ gặp một chút hôm qua đã thấy đủ rồi sao?" Uông Tử Du hy vọng nói gì đó để dời sự chú ý của Lệ Dã.
Lệ Dã không trả lời, không gật đầu cũng không lắc đầu, bên tai chỉ có âm thanh khẽ nghẹn ngào.
"Hôm nay không biết mẹ sẽ nấu món gì, cậu có đói không?"
Uông Tử Du mỗi lần tan học đều như một con quỷ chết đói, mặc dù đôi chân của Lệ Dã không đi lại được nhưng lượng thức ăn cũng không thua kém gì cậu, dù sao cơ thể cũng phải phát triển, lúc này chắc cũng đói.
Tuy nhiên, Lệ Dã vẫn chỉ lắc đầu, tóc ngắn chạm vào má, Uông Tử Du nghiêng đầu, hai mái nhẹ nhàng chạm vào nhau.
Uông Tử Du vừa định đời đầu ra chỗ khác, Lệ Dã lại như thích cái va chạm này, lại dựa vào.
Uông Tử Du chồng hai tay quanh thắt lưng Lệ Dã, từ từ nói: "Mẹ tớ nấu ăn không ngon bằng mẹ cậu, thật ra tớ rất muốn mẹ cậu trở lại. Hôm qua dì mang về chocolate, hôm nay tớ vẫn muốn ăn vài viên, thứ đó ngon thật ấy, dì rất biết thưởng thức, lần nào cũng mang về những thứ chúng ta thích."
Uông Tử Du chờ hai giây, Lệ Dã vẫn không có phản ứng gì, chỉ có thể tiếp tục nói về một số chủ đề khác.
"Nhưng mẹ tớ thích nấu thịt hơn mẹ cậu, thứ như thịt này nấu có tệ đi chăng nữa cũng không đến nỗi nào, mẹ cậu thì không ăn nhiều thịt, có phải để giữ dáng không?"
Uông Tử Du cố gắng nói một số điều rất nhàm chán.
Sau đó, cậu từ từ nói: "Chúng ta rất an toàn, sẽ không có chuyện gì đáng sợ xảy ra nữa."
Đối với Uông Tử Du, việc gợi lại những ký ức đáng sợ của Lệ Dã đã là khả năng lớn nhất.
"Tớ cũng sẽ bảo vệ cậu thật tốt."
Uông Tử Du cố gắng nói với giọng điệu nhẹ nhàng nhất có thể, nhưng sau khi lời nói của cậu kết thúc, phản ứng không phải là cơ thể của Lệ Dã thả lỏng mà lại là những tiếng nức nở như đang chịu đựng nỗi đau khổ tột cùng, cố gắng cắn chặt răng nhưng không thể che giấu được.
Tại sao chứ?
Đầu óc của Uông Tử Du gần như không hoạt động nổi.
Tại sao dù có an ủi thế nào cũng chỉ làʍ t̠ìиɦ hình tồi tệ thêm? Trước đây rõ ràng rất hiệu quả mà.
Uông Tử Du trong một khoảnh khắc trống rỗng, cảm thấy cơ thể Lệ Dã trong vòng tay mình rất căng thẳng, dường như đang cố gắng kìm nén điều gì đó.
Uông Tử Du mơ hồ ngửi thấy mùi rỉ sắt, giống như là mùi máu.