Chương 20: Lệ Dã khóc

Cậu nên làm gì bây giờ?

Uông Tử Du cảm thấy đầu óc mình rất hỗn loạn, cơ thể đang bay lên cùng với Lệ Dã ở sau lưng cậu là nơi mà Uông Tử Du tập trung cao độ nhất.

Uông Tử Du muốn nghiêng người để không đè Lệ Dã dưới người mình, nhưng trong đầu lại vô tình nhận ra rằng lúc này Giang Sơ Hòa đang nhảy xuống với con dao rọc giấy sắc bén trong tay.

Cậu đột ngột nghiêng người ngã xuống đất, để Lệ Dã đè một phần lên người mình, ngay khi lấy lại thăng bằng, Uông Tử Du đã bất ngờ bò lên rồi xoay người lại bảo vệ Lệ Dã dưới người mình.

Việc bảo vệ Lệ Dã gần như đã trở thành bản năng, ngay cả khi Uông Tử Du cũng không hiểu tại sao mình có thể thực hiện một loạt các động tác nhanh chóng lại phức tạp như vậy.

Bất ngờ nhìn về phía Giang Sơ Hòa, nhưng lại phát hiện ra cô hoàn toàn không nhảy xuống.

Hoặc có thể nói cô đã nhảy, nhưng không thành công.

Hiện tại, Giang Sơ Hòa bị đè đầu xuống cầu thang. Cầu thang góc cạnh khiến tư thế của cô vô cùng vặn vẹo.

Có người đè lên người cô, đó là giáo viên chủ nhiệm lớp của Giang Sơ Hòa, cô giáo giản dị đang dùng một tư thế cực kỳ mạnh mẽ để đè Giang Sơ Hòa xuống bậc thang, với vẻ mặt rất nghiêm túc.

Đồng thời, từ một hướng khác cũng xuất hiện một cô giáo xa lạ, cầm một sợi dây nhảy, cố gắng giữ chặt tay của Giang Sơ Hòa, có vẻ như muốn trói cô lại.

Ở chỗ cao nhất, Uông Tử Du nhìn thấy Thạch Tuấn đang đi tới, sắc mặt Thạch Tuấn lạnh lùng, khiến đôi mắt vốn đã dữ tợn của anh ta trông càng đáng sợ hơn.

Con dao rọc giấy lơ lửng trên cầu thang mất thăng bằng và rơi xuống, rơi xuống với những tiếng kêu lạch cạch trước mặt Uông Tử Du.

Uông Tử Du theo phản xạ ôm chặt đầu Lệ Dã vào ngực mình hơn.

Uông Tử Du nhìn con dao rọc giấy, cảm thấy mờ mịt.

Đầu óc cậu hoàn toàn không thể hoạt động, nhận ra đau đớn trên cơ thể ngày càng tăng lên, trong khoảnh khắc Uông Tử Du cố gắng suy nghĩ, đột nhiên từ phía trước truyền đến một lực mạnh mẽ, Uông Tử Du bị kéo mạnh ở hai vai, cậu bị ôm chặt, đó chính là Lệ Dã, người mà mình đã bảo vệ.

Khác với sự ôm ấp hời hợt như mọi khi, Lệ Dã vốn đã ở trong vòng tay anh lại bất ngờ trở thành người chủ động, đôi tay đó tuy vẫn là của một thiếu niên, không hề khỏe mạnh, nhưng do được luyện tập lâu dài nên rất khỏe, ôm chặt đến mức khiến cậu gần như không thở nổi.

Uông Tử Du buộc phải chống cự lại áp lực từ Lệ Dã, cánh tay bên trái đau nhức, chắc chắn cậu đã bị thương khi ngã.

"Lệ Dã." Uông Tử Du dùng tay phải không bị thương vỗ nhẹ vào lưng Lệ Dã, có phải đã bị dọa sợ không? Sợ đến mức này sao?

"Giờ làm gì cũng vô ích, thả em ra." Giọng nói của Giang Sơ Hòa vang lên.

Uông Tử Du nghiêng đầu, thấy vẻ mặt khinh thường rõ ràng khác hẳn trước đây của Giang Sơ Hòa, cùng với ánh mắt rất khó hiểu của Thạch Tuấn.

Hai cô giáo khác ngẩng đầu lên nhìn Thạch Tuấn. Thạch Tuấn gật đầu, lúc này Giang Sơ Hòa mới được thả ra.

"Tại sao lại thả cậu ấy ra?" Uông Tử Du lo lắngGiang Sơ Hòa sẽ lại phát điên.

"Sẽ không làm gì nữa đâu, vốn dĩ cũng không nghĩ sẽ thành công. Nếu như tỉnh dậy sớm hơn ba phút..." Giang Sơ Hòa khó khăn leo lên bậc thang, ngồi xuống và nhìn xuống Uông Tử Du cùng với Lệ Dã.

Uông Tử Du nhíu mày: "Sớm ba phút?"

Giang Sơ Hòa quay đầu nhìn Thạch Tuấn ở phía sau, vừa bực bội vừa gãi đầu: "Thì cậu sẽ không thấy hình ảnh tôi cầm dao rọc giấy."

Uông Tử Du: "? "

"Chuyện gì? Chưa thấy người bị bệnh ảo tưởng sức mạnh* à?" Giang Sơ Hòa nói lớn với Uông Tử Du.

* Chuunibyou(中二病) là một thuật ngữ trong tiếng Nhật. Chứng ảo tưởng này là Chuugakkou Ninen Byou – căn bệnh của những học sinh năm hai trung học. Chuunibyou được dịch ra tiếng Việt nghĩa là hội chứng tuổi dậy thì hay còn gọi với cái tên khác – Ảo tưởng sức mạnh.

"Ai bị ảo tưởng sức mạnh lại thật sự cầm dao đâm người chứ!" Uông Tử Du cảm thấy tức giận vì cảm giác sống sót sau tai nạn.

"Nhà tôi có đấy." Giang Sơ Hòa nói xong thì thở dài, dường như cũng cảm thấy lời mình nói thật vô nghĩa.

Thạch Tuấn giữ vẻ mặt lạnh lùng, nhưng khi nhìn vào mắt Uông Tử Du, anh ta mỉm cười rất nhẹ nhàng: "Khi Giang Sơ Hòa chuyển trường, các giáo viên đã biết em ấy có vấn đề về tâm lý."

Uông Tử Du đầy khó hiểu: "..."

Uông Tử Du còn định nói gì đó thì bỗng cảm thấy trên vai ẩm ướt.

"Lệ Dã? Này, Lệ Dã?" Giọng Uông Tử Du cao lên, không lẽ Lệ Dã bị sợ đến mức chảy nước miếng?

Mặc dù Uông Tử Du muốn đẩy Lệ Dã ra, nhưng cảm giác như xương cốt sắp bị bẻ gãy tới nơi nhưng mà vẫn không có tác dụng.

Sau đó cậu nghe thấy tiếng khóc thút thít bên tai.

Uông Tử Du cứng người lại.

"Này, Lệ Dã? Cậu khóc à?"

Uông Tử Du đã lâu không thấy Lệ Dã khóc, dường như dáng vẻ khóc lóc hồi nhỏ là giả. Còn lúc này, Lệ Dã lại khóc sau một thời gian dài.

Uông Tử Du không tự chủ được mà vỗ về sau lưng Lệ Dã, giống như đã từng làm vô số lần trước đây.

"Khóc gì chứ, con trai không thể khóc như thế đâu, chỉ là ngã một cái thôi mà? Cậu có đau ở đâu không? Không sao đâu, tay tớ cũng đau, chúng ta cùng đi phòng y tế nhé?"

Giọng nói nhẹ nhàng, giống như đang đối xử với một đứa trẻ còn nhỏ, thì thầm bên tai Lệ Dã, vỗ về, bàn tay nhẹ nhàng vỗ về lưng Lệ Dã không hề ngừng lại.

Chỉ có điều, hành động rất hiệu quả trước đây, lần này lại có vẻ như phản tác dụng. Đừng nói là an ủi, ban đầu chỉ là những tiếng nấc nhẹ, giờ đây đã bắt đầu lẫn vào những tiếng khóc rấm rức.