Đẹp đẽ và đồng đều, mỗi hàng rất rõ ràng và dễ hiểu, chữ viết trông có vẻ tốn sức nhưng Lệ Dã lại viết với tốc độ rất nhanh.
Hôm nay bài kiểm tra ở trường Lệ Dã đã viết xong từ lâu, bây giờ hắn đang làm bài tập ngoại khóa, viết bài đẹp như thế này, Uông Tử Du cảm thấy liệu có phải Lệ Dã mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế không nữa.
Lệ Dã học giỏi nhất lớp, chắc chắn sẽ vào được trường đại học rất tốt. Trong khi thành tích học tập của Uông Tử Du chỉ ở mức trung bình, chỉ cần vào được một trường đại học bình thường là đước, tốt nhất là một trường ở miền Nam và một trường ở miền Bắc.
Vào đại học thì không cần phải đối diện với bộ mặt này nữa, Uông Tử Du đã chăm sóc Lệ Dã được mười năm rồi, nếu vào đại học mà vẫn phải dây dưa với nhau, thật sự là một cơn ác mộng.
Cứ ở bên Lệ Dã mãi, việc đi chơi với bạn bè của cậu cũng khó khăn, hai ngày trước nghe có cậu bạn cùng lớp hẹn hò với một cô gái lớp bên cạnh, đã cùng nhau lên kế hoạch vào đại học. Bây giờ Uông Tử Du chỉ cần nghĩ đến thôi cũng cảm thấy ghen tị.
"Nếu cậu không buồn ngủ, tớ cho cậu vài đề vật lý." Lệ Dã hơi nghiêng đầu, kéo giãn khoảng cách với Uông Tử Du đang tiến tới.
Uông Tử Du lén lút lườm mắt ở nơi Lệ Dã không thấy: "Không cần, tớ đi tắm rồi ngủ đây."
"Cậu không thể lần nào chỉ làm những đề cậu đã biết được, những đề cậu không biết mới là điểm mấu chốt để tiến bộ." Lệ Dã ngẩng đầu từ bài kiểm tra lên, nói với Uông Tử Du.
"Tớ cảm thấy đầu mình sắp nổ rồi." Uông Tử Du lầm bầm.
Lệ Dã nhìn Uông Tử Du, Uông Tử Du cũng mất tự nhiên quay lại nhìn, nhưng Lệ Dã nhanh chóng tránh ánh mắt của Uông Tử Du: "Hôm nay thầy giảng cậu có hiểu không?"
Uông Tử Du nheo mắt lại, gần đây Lệ Dã càng ngày càng ngại nhìn thẳng vào cậu, đôi bên đều không ưa nhau?
Lúc này đây cậu chỉ muốn thoát khỏi nỗi khổ của việc học hành, Uông Tử Du gật đầu cho qua chuyện.
Cũng như Uông Tử Du hiểu Lệ Dã, Lệ Dã rõ ràng cũng rất hiểu cậu, nhưng vẫn không vạch trần lời dối trá về việc trốn học của Uông Tử Du.
"Tối nay cậu ở nhà tớ hay về nhà?" Lệ Dã lại hỏi.
"Tớ về nhà ngủ." Uông Tử Du bắt đầu dọn dẹp bài tập trên bàn.
"Cậu cứ để đấy, tớ tự dọn, cũng tiện kiểm tra một chút." Lệ Dã nói.
"Ờ." Uông Tử Du ngáp một cái, xương cốt toàn thân cậu đều cứng đơ do ngồi lâu, không ngờ Lệ Dã vẫn còn đủ sức học.
Mặc dù Uông Tử Du cảm thấy mình và Lệ Dã không hợp nhau, nhưng cậu phải thừa nhận rằng, thật sự Lệ Dã rất chu đáo và dịu dàng, chưa bao giờ thiếu kiên nhẫn với kẻ học hành cho có như mình.
Nếu không phải nhờ sự trông nom đặc biệt của Lệ Dã trong việc học, Uông Tử Du chắc chắn rất khó giữ vững được thành tích này.
Uông Tử Du rời đi, thậm chí không cần nói một câu nào với Lệ Dã.
Có điều trước khi rời đi, Uông Tử Du quay lại, nhìn người vẫn đang chăm chú làm bài dưới ánh đèn bàn. Dưới cái bóng bị bàn học chắn ánh sáng, Lệ Dã không ngồi trên ghế mà là ngồi trên một chiếc xe lăn cũ kỹ, chiếc xe lăn có nhiều dấu hiệu đã được sử dụng thường xuyên.
"Cần tớ xoa chân cho cậu không?" Uông Tử Du hỏi.
"Không cần, tớ tự làm được." Lệ Dã không ngẩng đầu, vẫn chìm trong biển làm đề.
Uông Tử Du quay người lại rời đi.
Nhìn xem, giờ họ thậm chí không thể nói vài câu với nhau nữa.
Như thế này cũng gọi là quan hệ tốt sao?
Uông Tử Du bước ra từ cửa phòng 1001, đi vài bước đến cửa phòng1003, lấy chìa khóa mở cửa.
Khác với nhà Lệ Dã chỉ sáng đèn bàn, nhà của Uông Tử Du sáng choang, Từ Triều Hà và chồng Uông Tiến Hạ, một người ngồi khoanh chân và một người nằm dài, đang lười biếng xem tivi và chơi điện thoại.
"Con về rồi à? Sao không ngủ ở nhà Tiểu Dã? Hôm nay mẹ thằng bé cũng không về à?" Từ Triều Hà thấy Uông Tử Du không nhúc nhích, mở miệng hỏi.
"Cậu ấy lớn rồi, không lẽ còn không tự ngủ được hay gì?" Uông Tử Du hừ một tiếng.
Từ Triều Hà cũng không để ý, hỏi: "Con có đói không? Có muốn ăn khuya không?"
"Con không ăn." Uông Tử Du nhanh chóng vệ sinh cá nhân xong thì trở về phòng mình, đóng cửa lại và tắt đèn.
Dựa lưng vào cửa, hít một hơi thật sâu, nhìn không gian nhỏ bé thuộc về mình, khuôn mặt đầy đau khổ do bị bóc lột bỗng chốc trở nên thoải mái vui vẻ.
Lăn một cái lên trên giường, cậu không thể chờ đợi nữa, lấy điện thoại ra.
Bây giờ không có Lệ Dã, không có bố mẹ, không có việc học, thời gian chơi điện thoại trước khi ngủ thật sự là thần dược chữa lành tốt nhất của cậu.
Ánh sáng từ điện thoại chiếu vào mắt, mở ứng dụng trò chuyện ra xem hôm nay có tin tức gì không.
Trên ứng dụng trò chuyện lại xuất hiện vài chấm đỏ, trong danh sách yêu cầu kết bạn có vài người lạ.
Hình đại diện của những người lạ hoặc là hot girl nổi tiếng trên mạng, hoặc là trai đẹp cơ bắp, trông giống như chuyên làm tiếp thị online hoặc lừa đảo. Hôm nay còn phong phú hơn, có cả người mặc vest và anime.
"Tìm thấy cậu rồi."
"Ước mơ của cậu có thành hiện thực không?"
"Cá cược không? Cậu chết hay tôi chết."