Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Trúc Mã Tàn Tật Trở Thành Thần Ở Dị Thế Vẫn Theo Đuổi Không Bỏ Người Bình Thường Như Tôi

Chương 19: Hụt chân

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Tôi chưa từng nói chuyện với cậu ấy, chỉ nhìn cậu ấy có một cái. Tôi cũng không biết chuyện gì đang xảy ra nữa, sao lại tìm tôi chứ?" Uông Tử Du lần đầu tiên bị tỏ tình lại ở trong tình huống như thế này, một lời tỏ tình mãnh liệt như vậy cậu chưa bao giờ nghĩ tới.

"Nhưng thật sự rất mạnh dạn đó. Tôi cũng ước có một bạn nữ tỏ tình như vậy với mình."

"Yêu đương thì cũng bị khuyên từ bỏ thôi à. Tôi cảm thấy cậu ấy đang muốn trả thù tôi thì có." Uông Tử Du phản bác.

"Im lặng im lặng, ồn ào gì đó!" Giáo viên Hóa học vừa bước vào lớp, không biết chuyện gì đang xảy ra, bắt đầu chỉnh đốn lại kỷ luật.

Khi lớp học yên tĩnh lại, Uông Tử Du mới nhận ra tim mình đập nhanh hơn một chút, chuyện này xảy ra quá đột ngột.

Mặc dù không thể nói là có tình cảm gì với nữ sinh lần đầu gặp mặt, nhưng Uông Tử Du vẫn rất phấn khích với lời tỏ tình đầu tiên, dù đang nhìn lên bảng, nhưng đầu óc của cậu đã bay xa.

Phải từ chối đối phương thôi. Nhưng mà cậu ấy xinh đẹp thế mà, Hơn nữa, nếu họ bắt đầu hẹn hò, chắc chắn sẽ bị phát hiện, không tốt cho việc học. Có thể hẹn hò sau khi thi đại học không nhở?

Khóe miệng của Uông Tử Du không ngừng nhếch lên, nhưng đột nhiên cô nhận ra, rồi nhìn sang Lệ Dã bên cạnh.

Không đúng...

Khi Giang Sơ Hòa lớn tiếng thổ lộ tình cảm với cậu, cô luôn nhìn về phía Lệ Dã. Có phải cô thích Lệ Dã không? Có phải cô đang dùng mình để làm bàn đạp? Chắc không phải đâu ha.

Nghĩ kỹ lại, Lệ Dã từ trước đến giờ cũng chưa từng nhận được lời tỏ tình nào. Mặc dù điều kiện của hắn rất xuất sắc, nhưng việc hắn bị liệt chân là một khuyết điểm lớn khiến hắn không được các con gái tỏ tình.

Nếu như trước đây, Uông Tử Du chắc chắn sẽ muốn cùng Lệ Dã bàn luận về trải nghiệm đặc biệt này, nhưng lần này cậu không có tâm trạng để bàn bạc với Lệ Dã.

Lệ Dã vẫn như mọi khi, ngẩng đầu chăm chú nghe giảng, chỉ có điều Uông Tử Du cảm thấy ánh mắt của hắn hôm nay có phần lơ đãng hơn bình thường.

Trước giờ học, biểu cảm như muốn khóc của Lệ Dã mà cậu nhìn thấy trong khoảnh khắc đó, có phải chỉ là ảo giác của mình không? Bây giờ Lệ Dã trông vẫn khá bình tĩnh.

Giữa Uông Tử Du và Lệ Dã đã gần như không còn giao tiếp, sau khi tan học, Uông Tử Du giả vờ ngủ gục trên bàn, cũng không dám ra khỏi lớp.

Nhưng thực ra, Uông Tử Du vẫn có chút mong đợi vào hành động tiếp theo của Giang Sơ Hòa, các bạn học trong lớp cũng rất tò mò, đều nhìn về phía cửa, nhưng Giang Sơ Hòa không xuất hiện nữa.

Trong giờ ra chơi tiếp theo, Uông Tử Du giả vờ đi dạo ở cửa lớp, nhưng vẫn không thấy Giang Sơ Hòa táo bạo đâu.

"Này, để tôi gọi Giang Sơ Hòa ra nhé." Một bạn học lớp bên cạnh đứng trước mặt Uông Tử Du cũng có chút hào hứng.

"Thôi, ngại lắm." Uông Tử Du từ chối.

"Cậu thì có gì mà ngại, người tỏ tình là cậu ấy mà."

Uông Tử Du suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: "Cậu ấy đã bị giáo viên gọi đi rồi, chắc chắn đã nói chuyện rõ ràng rồi, nên giờ mới không đến."

"Vậy nếu có tiến triển thì cho bọn này biết đó nha?"

Nhìn ánh mắt hóng hớt của các bạn học khác, Uông Tử Du gãi gãi quần, kiên quyết nói: "Đừng có hóng hớt, dù có chuyện gì tôi cũng không nói cho mấy người đâu."

Một bạn học dùng một cánh tay kẹp lấy Uông Tử Du, đè cơ thể cậu xuống, xoa đầu Uông Tử Du: "Ôi dào, keo kiệt thế, cậu còn không dũng cảm bằng con gái, không biết người ta thích cậu ở điểm nào nữa!"

"Có thể chỉ là đùa thôi." Uông Tử Du để mặc bị chà đạp.

Nếu bây giờ đồng ý, chẳng may sau này nếu không phải vậy thì thật xấu hổ.

Uông Tử Du cũng bắt đầu cảm thấy mục đích của Giang Sơ Hòa không trong sáng. Nhưng dù sao đây cũng là lần đầu bị tỏ tình, trong lòng mặc dù đã đoán không phải thật, nhưng vẫn cảm thấy hơi thất vọng.

Đến lúc tan học, Uông Tử Du chờ đến khi mọi người đi gần hết mới nghiêng đầu nhìn một cái về phía Lệ Dã, dõi theo Lệ Dã hoàn thành câu hỏi cuối cùng.

Ngồi xổm trước mặt Lệ Dã, Lệ Dã đã cầm lấy hai chiếc cặp sách của bọn họ, còn Uông Tử Du thì cõng Lệ Dã lên.

Dù không nói gì, nhưng hành động của họ cũng không bị ảnh hưởng, sự ăn ý suốt thời gian qua đã đến mức khiến Uông Tử Du cảm thấy khó chịu.

Hơi đẩy Lệ Dã lên một chút, Uông Tử Du đi trên hành lang rộng rãi, tránh giờ tan học với các học sinh khác, như vậy sẽ thoáng hơn, cũng không dễ va chạm với người khác.

Khi xuống cầu thang, Uông Tử Du bỗng nghe thấy một giọng nữ lạ mà quen: "Uông Tử Du."

Trong đầu Uông Tử Du ngay lập tức hiện lên ba chữ "Giang Sơ Hòa", đứng ở bậc thang quay lại, quả nhiên thấy Giang Sơ Hòa đứng ở trên bậc thang.

Giang Sơ Hòa mặc đồng phục, nhìn họ từ trên cao, hai tay khoanh lại, ánh mắt bình thản.

Uông Tử Du ngước nhìn lên, vì Lệ Dã mà không dám ngửa quá.

Giang Sơ Hòa cười, khuôn mặt vốn đã xinh đẹp giờ càng rực rỡ hơn.

Chỉ là khi Uông Tử Du nhìn thấy nụ cười lộ ra hàm răng của Giang Sơ Hòa, trong đầu lại bỗng dưng hiện lên điểm chú ý kỳ lạ "răng của cậu ấy rất trắng".

"Có chuyện gì?" Uông Tử Du quay người lại, bên tai nghe thấy một số âm thanh lạ.

Âm thanh "cạch cạch" kỳ lạ, rất nhỏ, âm thanh này xuất hiện thật kỳ lạ, chẳng lẽ là khóa kéo đồng phục của Lệ Dã bị kéo ra sao?

Uông Tử Du chớp mắt, nhấc chân định bước lên cầu thang, để tiện nói chuyện với Giang Sơ Hòa.

"Cậu biết thế nào là "Tiên hạ thủ vi cường*" không?" Giang Sơ Hòa bỗng hỏi.

*Tiên hạ thủ vi cường có nghĩa là ra tay trước sẽ chiếm được nhiều lợi thế.

Đầu óc của Uông Tử Du trong một khoảnh khắc bị đơ, hành động nhấc chân muốn lên cầu thang bỗng dừng lại.

Trước mắt Uông Tử Du, tay mà Giang Sơ Hòa luôn khoanh lại đã được duỗi ra, trong tay Giang Sơ Hòa có một con dao rọc giấy sắc bén đã được lộ ra.

Uông Tử Du giật mình, dưới chân bỗng nhiên hụt, vì trọng lượng của Lệ Dã, cả người cậu ngã về phía sau.

Trong khoảnh khắc đó, trong tầm mắt của Uông Tử Du, Giang Sơ Hòa giơ cao con dao rọc giấy, nhảy xuống từ bậc thang cao nhất.

Con dao rọc giấy sắc bén phản chiếu ánh sáng chói lóa dưới ánh nắng chiều xuyên qua cửa sổ.
« Chương TrướcChương Tiếp »