"Không có, không có. Em… Lệ Dã, cậu ấy không thích người khác đột ngột chạm cậu ấy." Uông Tử Du đột nhiên buông tay ra, không hiểu sao mình lại lao tới như vậy.
Lệ Dã từ phía sau Uông Tử Du thò đầu ra, nói với Thạch Tuấn: "Xin lỗi thầy, em và Tử Du có quan hệ tốt, cậu ấy luôn bảo vệ em hơi quá."
"Không sao, các em có quan hệ tốt là chuyện tốt." Thạch Tuấn nở nụ cười, dường như hài lòng với cảnh tượng hiện tại.
"Hai người vừa nói gì vậy?" Uông Tử Du có chút xấu hổ, chủ động hỏi.
Thạch Tuấn buông cổ tay đã bị Uông Tử Du nắm xuống, nói: "Thầy đang hỏi Lệ Dã có dự định tham gia môn thể thao nào không."
"Lệ Dã, thể thao?" Uông Tử Du nghi ngờ không biết Thạch Tuấn có đang giễu cợt Lệ Dã hay không.
Nụ cười của Thạch Tuấn không thay đổi: "Không phải có thể thao đặc biệt sao? Người khuyết tật cũng có thể tham gia."
Uông Tử Du không ngờ hai người lại nói về chủ đề như vậy, nhìn Lệ Dã phía sau với chút do dự.
Lệ Dã chỉ mỉm cười với Uông Tử Du, không truyền đạt thêm thông tin gì khác.
Thạch Tuấn tiếp tục: "Vì thấy Lệ Dã luôn nhìn em, nên thầy nghĩ có lẽ nào em ấy muốn tham gia thể thao không. Nếu em ấy muốn, thầy có thể giới thiệu người giúp đỡ."
Chuyện này là có ý tốt mà.
Uông Tử Du gãi gãi đầu, tự hỏi có phải mình có phản ứng thái quá không, rồi nhường chỗ cho Thạch Tuấn và Lệ Dã tiếp tục trò chuyện.
Lệ Dã chỉ ngẩng đầu, mỉm cười với Thạch Tuấn đang đứng trong bóng râm: "Bây giờ không được, đợi đến sau kỳ thi đại học, em sẽ xem xét có thể được không. Có điều, sau kỳ thi có thể em không cần sự giúp đỡ của thầy nữa."
"Cũng đúng, bây giờ các em đang học lớp 12, đúng là thời điểm quan trọng để học tập. Mà thành tích của em cũng rất tốt, vào được trường mình mong muốn mới là điều quan trọng nhất."
Những lời này, Uông Tử Du đã nghe rất nhiều lần, gần như mỗi giáo viên đều nói với Lệ Dã như vậy.
Chuông tan học vang lên đúng lúc, Lệ Dã nắm lấy góc áo của Uông Tử Du: "Tan học rồi, thầy, tụi em về lớp trước đây."
"Ừ." Thạch Tuấn gật đầu mỉm cười.
Uông Tử Du ngay lập tức đẩy Lệ Dã rời đi, vẫn cảm thấy ánh mắt của Thạch Tuấn như thiêu đốt gáy của mình, không nhịn được quay lại, phát hiện Thạch Tuấn đã không còn đứng nhìn họ nữa, bị nhìn chằm chằm hoàn toàn là ảo giác của mình.
"Cậu rất muốn vận động hả?" Uông Tử Du lần đầu tiên hỏi Lệ Dã câu này.
"Cũng bình thường, không có cảm giác muốn vận động lắm, mỗi lần nhìn cậu vận động cả người đầy mồ hôi là tớ thấy mệt rồi." Giọng Lệ Dã mang theo tiếng cười, nhưng Uông Tử Du thật sự không biết câu này của Lệ Dã có ý nghĩa gì.
Lệ Dã có phải đang chế nhạo sức khỏe của mình không, nhìn cũng thấy mệt rồi? Nhưng mỗi lần kiểm tra thể dục, cậu đều chạy ở mức trung bình, không tính là kém mà.
Uông Tử Du hơi mím môi, nhìn vào sau gáy của Lệ Dã: "Hai người vừa nói gì vậy?"
Thời gian trò chuyện giữa Thạch Tuấn và Lệ Dã có vẻ hơi lâu.
"Không có gì đặc biệt." Lệ Dã nói như vậy.
"Nhưng hai người rõ ràng đã nói rất lâu."
"Không phải chuyện gì quan trọng, cũng giống như những gì các giáo viên khác hỏi."
Như thế này là có ý không muốn nói đúng không? Có phải là lười không muốn nói với cậu rồi không?
Rõ ràng trước đây, bất kể chuyện gì xảy ra, Lệ Dã luôn ríu rít nói chuyện không ngừng với mình, bây giờ lại tỏ ra không kiên nhẫn như vậy?
"Vậy tại sao thầy ấy lại giơ tay về phía cậu?" Uông Tử Du lại hỏi.
"Chỉ là giáo viên nói trên đầu tớ có lá cây, muốn lấy xuống giúp tớ mà thôi."
Lá cây?
"Tại sao tớ không thấy lá cây?" Uông Tử Du tiếp tục truy hỏi.
Lệ Dã nghiêng đầu, ánh mắt chạm vào Uông Tử Du rồi lại nhanh chóng quay đi.
"Bởi vì tớ đã lấy xuống rồi."
"Nhưng mà..."
"Đó là giáo viên, có thể làm gì chứ? Tớ sắp trưởng thành rồi, không giống như hồi nhỏ, cậu không cần phải được bảo vệ quá mức như vậy. Loại chyện đó chỉ xảy ra một lần trong mười năm qua thôi, chẳng phải sao?"
Đây là đang vạch ra giới hạn với mình đúng không?
Uông Tử Du cảm thấy một luồng khó chịu và bất mãn cuộn lên trong l*иg ngực, giống như những rể cây phân tán khắp nơi.
Năm chín tuổi đó, bản thân Lệ Dã có vẻ ngoài đẹp đẽ, nhìn thoáng qua không thể phân biệt nam nữ. Hôm đó, cậu đến siêu thị mua sắm, để Lệ Dã ở một góc không xa, và lúc đó Lệ Dã đã gặp phải một kẻ thích khoe thân.
Bởi vì ngăn chặn bánh xe lăn của xe lăn, Uông Tử Du đã chặn xe lại. Nhưng không ngờ việc đó lại trở thành cái bẫy khiến hắn không thể nào thoát khỏi trước kẻ khoe thân. Khi Uông Tử Du mua xong đồ và ra khỏi siêu thị, nhìn thấy cảnh tượng đó, cậu lập tức hét lên, khiến kẻ khoe thân lập tức bỏ chạy. Uông Tử Du tức giận chạy thêm vài bước, nhưng cũng chỉ chín tuổi, cậu không thể đuổi kịp một người lớn.
Khi cậu quay lại bên Lệ Dã, Uông Tử Du thấy hắn có vẻ mặt tái nhợt, ánh mắt ngây dại và vai run rẩy.
Sau sự việc đó, sự phụ thuộc củaLệ Dã vào cậu gần như lên đến đỉnh điểm, và Uông Tử Du, vì cảm thấy tội lỗi khi để Lệ Dã lại một mình, cũng trở nên có trách nhiệm hơn. Hai người gần như không rời nhau.
Thế nhưng bây giờ lại tự dưng muốn tách ra.
Uông Tử Du chỉ cảm thấy tức giận, nhưng nhìn Lệ Dã trước mặt, cậu không thể nào trút cơn tức giận ra ngoài được.
Cho dù ghét, coi như không thích, cậu có thể tức giận. Nhưng Lệ Dã lại không thể hiện tâm trạng và cảm xúc tức giận của mình như thế nào. Nếu như cậu bộc phát cơn giận không kiêng dè gì, cuối cùng cũng sẽ cảm thấy có lỗi vì đã bỏ rơi Lệ Dã.
Cảm thấy khó chịu, khó chịu, Uông Tử Du chỉ thấy rất khó chịu.
Ở bên cạnh Lệ Dã, ngay cả không khí cũng trở nên quá dày đặc, khó thở.
Trong hai ba ngày tiếp theo, bầu không khí giữa Uông Tử Du và Lệ Dã nằm ở phạm vi rất vi diệu. Mặc dù vẫn nói chuyện và thảo luận về bài tập, nhưng lại thiếu đi những cuộc nói chuyện phiếm bình thường.