Chương 10: Giáo viên mới kỳ lạ

Đi ra ngoài lớp học, cùng lúc đó, khóe mắt của Uông Tử Du nhìn thấy Thạch Tuấn, người vẫn đang ngồi trong lớp, cũng đứng dậy.

Không thể nào...

Thầy ấy thật sự định đi theo đến tiết thể dục sao?

Đẩy xe lăn đến sân vận động, mặc dù vì sự đặc biệt của Lệ Dã, hắn được phép không tham gia học thể dục, nhưng Lệ Dã luôn đi cùng Uông Tử Du, dù chỉ ngồi trên xe lăn để xem.

Uông Tử Du không giống Lệ Dã, cậu vẫn phải chạy, nhưng thể lực của cậu không tốt lắm, mỗi lần chạy đều thở hổn hển.

Sau khi hoàn thành các hoạt động thể dục đơn giản, cả lớp giải tán tại chỗ. Những ai thích thể thao có thể đến phòng thể thao của trường để lấy bóng cầu lông, bóng bàn, bóng rổ và các dụng cụ thể thao khác.

Uông Tử Du định đẩy Lệ Dã đi vệ sinh, nhưng thấy Thạch Tuấn, người đã đứng bên cạnh từ nãy, đi theo sau.

"Các em đi đâu vậy?" Thạch Tuấn hỏi thẳng.

Uông Tử Du không ngừng kêu trời ở trong lòng. Đây là lần đầu tiên cậu nói chuyện với Thạch Tuấn. Thạch Tuấn không thường chủ động nói chuyện trong lớp, những học sinh khác có thể hỏi Thạch Tuấn, nhưng cậu không cần phải tìm Thạch Tuấn, vì người đứng đầu lớp là bạn cùng bàn của cậu.

"Tụi em đi nhà vệ sinh." Uông Tử Du trả lời.

Khi Thạch Tuấn quét ánh mắt có phần hung dữ sau lớp kính qua Lệ Dã và Uông Tử Du, Uông Tử Du cảm thấy lạnh sống lưng.

"Đi đi."

Nhận được sự đồng ý của Thạch Tuấn, tốc độ đẩy xe lăn của Uông Tử Du nhanh hơn nhiều.

"Có phải thầy ấy nghĩ chúng ta đang định trốn học không?" Uông Tử Du rất là thắc mắc.

"Không biết." Lệ Dã lắc đầu, rõ ràng cũng rất mờ mịt.

Uông Tử Du quay lại, xác nhận Thạch Tuấn không ở đó, mới nói: "Tớ không thích thầy ấy lắm, trông có vẻ dữ."

Lệ Dã gật đầu: "Tơ cũng không thích."

"Tại sao cậu không thích?" Uông Tử Du có chút tò mò, Lệ Dã rất ít khi thể hiện rõ ràng không thích ai đó.

Lệ Dã hơi nhíu mày, có vẻ cũng không biết tại sao, sau một hồi suy nghĩ mới nói: "Trực giác."

Uông Tử Du: "Thế còn sự kiêu ngạo của học sinh khối tự nhiên của cậu đâu?"

Lệ Dã nghiêng đầu, mỉm cười: "Tớ chưa bao giờ có thứ đó."

Uông Tử Du nghĩ đến chuyện mình không có thiên phú gì với khối tự nhiên, vô thức nói: "Nếu hồi đó tớ chọn khối xã hội, có lẽ chúng ta đã không cùng lớp."

"Nếu như cậu chọn khối xã hội, tớ cũng sẽ chọn khối xã hội." Lệ Dã nói.

Uông Tử Du lúc này mới nhớ ra rằng trước khi chia khối, thành tích các môn xã hội của Lệ Dã cũng rất xuất sắc.

"Đúng là toàn diện mà, hiểu được sao cậu tin vào trực giác rồi."

Chỉ có điều, khi Uông Tử Du đẩy xe lăn đi, sắc mặt dần trở nên vi diệu.

Hình như... có chỗ nào đó là lạ.

Cậu đưa Lệ Dã về để ở chỗ bóng cây, nhìn đồng hồ thấy còn hai mươi phút nữa mới hết tiết học, vẫn còn thời gian chơi, Uông Tử Du quét mắt nhìn xung quanh.

"Để tớ ở đây được rồi." Lệ Dã nói.

"Ok."

Lệ Dã ngẩng đầu lên, mỉm cười với Uông Tử Du: "Đi chơi đi."

Trong giờ thể dục, Uông Tử Du không phải lúc nào cũng ở bên Lệ Dã, thường thì sẽ để Lệ Dã ngồi một bên, còn mình thì chơi với những người khác ở chỗ có thể nhìn thấy Lệ Dã.

Các bạn cùng lớp đang chơi bóng rổ, Uông Tử Du chạy về phía sân bóng.

Ngoài giờ thể dục, ở cấp ba hiếm khi có cơ hội chạy nhảy thư giãn như vậy, Uông Tử Du vẫn khá thích chơi cùng các bạn trong lớp.

Mỗi lần chơi, Uông Tử Du cũng thỉnh thoảng để ý đến tình hình của Lệ Dã, nhưng bỗng nhiên nhìn thấy chỗ bóng mát vốn chỉ có Lệ Dã lại có thêm một người.

Đó là giáo viên chủ nhiệm Thạch Tuấn.

Sao thầy ấy lại đi tìm Lệ Dã, có phải là thấy Lệ Dã một mình nên đến quan tâm chăng?

Điều này không có gì lạ, giáo viên thể dục cũng thường nói chuyện với Lệ Dã khi thấy hắn ngồi một mình, thỉnh thoảng cũng có một số bạn không thích thể dục đến bên Lệ Dã. Nhưng Lệ Dã thì ít nói, khó giao tiếp, nên không có ai cố định ở bên cạnh hắn.

Lệ Dã cảm thấy rất nhàm chán trong giờ thể dục, Uông Tử Du đã từng đề nghị mang sách cho Lệ Dã đọc, nhưng Lệ Dã luôn từ chối. Có vẻ như hắn thích ngồi xa xa, quan sát người khác chơi thể thao hơn.

Chỉ có lần này, dường như vì Thạch Tuấn đã nói chuyện với Lệ Dã, nên Lệ Dã, người hiếm khi rời mắt khỏi người cậu trong giờ thể dục, đã nghiêng đầu nhìn về phía Thạch Tuấn.

Dù bóng rổ đã đến trên tay rồi, nhưng Uông Tử Du lại không yên lòng, tiện tay chuyền cho bạn bên cạnh.

Bọn họ đang nói gì vậy? Thời gian nói có vẻ hơi lâu?

Lệ Dã trông có vẻ hơi bối rối, không biết vì sao lại như vậy?

Bởi vì hai người vừa nói về việc ghét Thạch Tuấn, Uông Tử Du quay lưng lại với sân bóng, suy nghĩ xem có nên ngăn cản một chút, kẻo Lệ Dã cảm thấy không thoải mái.

Nhưng dù sao Thạch Tuấn là giáo viên chủ nhiệm, việc quan tâm đến Lệ Dã là điều bình thường. Liệu sự xuất hiện đột ngột của mình có để lại ấn tượng xấu cho thầy không?

Thật kỳ lạ, biểu cảm của Lệ Dã có phải là hơi khác thường rồi không?

Uông Tử Du đột nhiên cảm thấy có sự khủng hoảng, khi thấy Thạch Tuấn giơ tay về phía Lệ Dã.

Trong khoảnh khắc đó, Uông Tử Du bất ngờ tăng tốc, chạy về phía trước.

Có vẻ như đã nghe thấy tiếng bước chân của Uông Tử Du, Thạch Tuấn hơi nghiêng đầu, trong khi Uông Tử Du đã gần đến nơi, trực tiếp nắm lấy cổ tay của Thạch Tuấn.

Thạch Tuấn nhìn Uông Tử Du, khi Uông Tử Du, người đã cao gần bằng người lớn, đứng trước mặt Thạch Tuấn, gần như che khuất một nửa bóng dáng của Lệ Dã.

"Chuyện gì vậy? Cầm tay thầy làm gì?" Giọng nói của Thạch Tuấn, giống như vẻ ngoài của anh ta, không cố ý hạ thấp giọng nhưng vẫn nghe có vẻ không thân thiện. Tuy nhiên, vì đã nghe Thạch Tuấn nói nhiều trong thời gian qua, Uông Tử Du chắc chắn rằng đối phương không hề tức giận.