Chương 25: Ngoan ngoãn bị khi dễ (H)

Cuối cùng, Cố Tranh vẫn cho Trường Ngọc chút thời gian nghỉ ngơi. Dư vị qua đi, anh giúp cô mặc quần áo, còn cô thì nằm liệt ra, thân mình mềm nhũn, mặc kệ anh.

Tay nâng không nổi, mí mắt gục xuống, mệt đến độ thở hồng hộc, miệng nhỏ mở ra đóng lại. Cố Tranh lại hết sức hưởng thụ quá trình này. Cô đang choáng váng, anh rất cẩn thận giúp cô tròng quần áo vào, có điều lúc mặc nội y lại nghiên cứu một hồi lâu.

Giúp Trường Ngọc mặc một chiếc váy xinh đẹp, buộc lại tóc cô, thế là một cô gái xinh đẹp mềm mại hiện ra trước mắt anh. Ánh mắt quyến rũ, khuôn mặt ửng hồng, có khác gì một nữ yêu tinh?

Mặt mày Cố Tranh đều mang ý cười, hôn hôn khóe miệng cô. Tay vung lên, tự mặc quần áo xong xuôi.

Nhìn thấy cảnh này, Trường Ngọc trừng mắt liếc anh một cái. Rõ rành rành mặc nhanh như chớp, việc gì phải mất công.

Cố Tranh chớp mắt, lảng sang chuyện khác, "Ngọc Nhi phải biết rằng, đây là giấc mơ của em, em muốn cái gì là có cái đó. Ở thế giới này em chính là vua, là chúa tể duy nhất."

"Cái gì cũng được?" Trường Ngọc hỏi.

"Đúng vậy."

"Kia vậy lúc nãy em..." Trường Ngọc dừng lại, lỗ tai hồng hồng.

Cố Tranh biết cô đang nói đến chuyện bị anh khống chế trên xe, mím môi, trong mắt vui sướиɠ: "Anh là hoàng hậu, đương nhiên cũng được hưởng ké chút quyền lợi."

Hiển nhiên, Trường Ngọc bị xưng hô này lấy lòng, chậm chạp ngẩng đầu.

"Cảnh vật sẽ thay đổi vì em, chỉ cần em nghĩ gì, nó sẽ xuất hiện ngay lập tức." Cố Tranh nói. "Em thử xem?"

Nghe vậy, Trường Ngọc liền nhắm mắt suy nghĩ. Mở mắt ra, một cây kem đang lơ lửng trong không trung. Trường Ngọc cười bắt lấy, vươn lưỡi liếʍ một cái, vậy mà ăn ngon nha.

Ngọt, vừa lạnh vừa mềm. Ánh mắt cô sáng người, đem kem kề bên miệng Cố Tranh.

"Anh nếm thử đi."

Cố Tranh dừng một chút, mới há môi. Đôi mắt rũ xuống, rồi nâng lên đón nhận ánh mắt chờ mong của cô, chậm rãi gật đầu.

"Ngon."

Trường Ngọc nghe vậy rất cao hứng, biến ra bảy tám loại kem, hào phóng nói. "Ăn nhiều một chút, mơ mà, không sợ bị tiêu chảy." (lạy chị :v)

Xúc một muỗng kem nhỏ bỏ vào miệng, Trường Ngọc cười tít cả mắt.

Cố Tranh xoa xoa đầu cô, không nói chuyện, đôi mắt lại tối sầm.

Sau khi chết anh đã không còn vị giác, ăn gì cũng nhạt nhẽo, thậm chí không cần ăn cơm. Một mình bị nhốt trong ngọc, có đôi khi anh còn nghĩ, mình không ăn, lấy đâu ra năng lượng để duy trì hoạt động, trong khi năng lượng thì có hạn. Nhất thời nghĩ không ra, sau này cũng mặc kệ. Việc phản khoa học nhất đã xảy ra, đó là việc anh biến thành ma, thì đương nhiên cũng không thể giải thích mọi chuyện bằng khoa học được.

Đang nghĩ ngợi, một đôi tay ngọc bỗng nắm lấy cằm anh. Cố Tranh kinh ngạc ngẩng đầu, môi đỏ thắm đã hạ xuống, khóe miệng hồng nhạt còn dính chút kem màu trắng, dán trên môi anh có vẻ ngon miệng vô cùng.

Chỉ là một nụ hôn đơn giản. Cô mau chóng lùi về, vẻ mặt vui vẻ: "Nếm được vị ngọt không?"

Ánh mắt Cố Tranh trầm xuống, đáy mắt hiện lên một đường sáng, chậm rãi gật đầu, "Nếm được rồi, ngọt lắm."

Nói rồi, lại bổ sung thêm: "Đặc biệt ngọt."

Trường Ngọc nghe được lời này, trong lòng cảm thấy thật tốt đẹp, bên người nhảy ra mấy cái bong bóng màu hồng, bay tới bay lui.

Siêu bành trướng!

Cố Tranh cúi đầu cười nhạt, hận không thể đem cô gái đáng yêu như vậy giấu kín, ai cũng tìm không ra, chỉ có anh mới được ngắm.

Nghĩ nghĩ một hồi, cô gái đáng yêu bỗng quay đầu, nghiêm trang nói: "Đúng rồi, có phải trong mơ em muốn làm gì cũng được?"

Cố Tranh không suy nghĩ gì: "Đúng vậy, chỉ cần em muốn, cái gì cũng làm được."

Vừa dứt lời, cô gái đáng yêu lộ ra một nụ cười xấu xa. Anh ngưng mắt cảm thấy không đúng lắm. Một giây sau, cả người anh ưỡn ra, hai tay bị kéo lên, bị một cái cà vạt trói chặt trên đỉnh đầu.

"Ngọc Nhi?" Anh kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn bóng dáng yểu điệu mềm mại của Trường Ngọc.

"Nếu anh đã khi dễ em, em cũng muốn khi dễ ngược lại anh!"

Trường Ngọc bĩu môi, ôm ngực ngẩng đầu, vẻ mặt đắc ý, cố tình khóe miệng vẫn còn vươn chút kem màu trắng, đáng yêu đến đòi mạng.

Cố Tranh rũ mắt, bỗng nhiên có chút chờ mong cô "khi dễ".

Giây lát, cảnh trong mơ biến thành nhà Trường Ngọc.

Đôi tay Cố Tranh bị trói trên đỉnh đầu, vòm ngực hơi dựng lên, cằm dưới kiên ngạnh căng chặt, hình ảnh này, quá kí©h thí©ɧ với Trường Ngọc.

Nửa rũ mắt, dư quang Cố Tranh nhìn về phương hướng cô, đuôi mắt nhiễm một vệt đỏ rất nhỏ, bàn tay to bị kéo lên để Trường Ngọc vuốt ve, có thể sờ đến lòng bàn tay cùng vết chai mỏng ở phía trên.

Bất đồng với bàn tay trơn trượt của cô, bàn tay anh cơ hồ thô ráp, các khớp nối rất lớn, móng tay mượt mà, ngón tay thon dài, là một đôi tay thật xinh đẹp.

Tâm tư kiều diễm vừa động, Trường Ngọc tim đập bang bang, càng lúc càng nhanh, khẩn trương đem cái miệng nhỏ thở dốc, đầu lưỡi hồng nhạt tựa hồ cũng ý thức được cái gì, thật cẩn thận mà thò ra khoang miệng ướŧ áŧ, ở dưới mí mắt Cố Tranh mà run run rẩy rẩy.

Cứ như việc cô làm ra chuyện lớn mật như vậy cũng là vô nghĩa.

Tiếng vải dệt cọ xát vang lên, Trường Ngọc ghé vào trên người Cố Tranh, thân thể mềm mại dán lên, anh thoải mái mà gầm nhẹ, đôi tay tránh thoát muốn đem người ôm lấy, Trường Ngọc lại ngăn cản.

"Không được." Trường Ngọc vươn tay đè lại môi anh, giây phút anh sắp sửa ngậm vào lại nhanh chóng rút ra, "Hiện tại là em khi dễ anh, anh phải thành thật để cho em khi dễ, biết chưa?"

Nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực, con ngươi Cố Tranh u đàm đen nhánh, muốn kéo người vào cùng trầm luân, nhưng nếu Trường Ngọc muốn chơi, anh cũng đành phải kiềm nén phối hợp cùng cô.

Trường Ngọc yên tâm mà kéo tay anh đến trước mắt, liếc nhìn anh một cái, trong ánh mắt nóng cháy của anh, mở ra môi anh đào nhỏ nhắn ngậm lấy ngón trỏ.

Tức khắc, ngón trỏ lạnh băng bị khoang miệng ướt nóng bao quanh.

Đồ vật trong miệng có chút lạnh, Trường Ngọc theo bản năng muốn che nhiệt, vì thế dùng đầu lưỡi phấn nộn ở đầu ngón tay liếʍ một ngụm, sau đó uốn lượn trượt xuống, vòng quanh đầu ngón tay đảo đảo, đặc biệt ở chỗ lòng bàn tay xoay nhiều thêm vài vòng, dẫn tới Cố Tranh quất thẳng tới khí (?).

"Há miệng." Thanh âm anh khàn khàn.

Trường Ngọc không rõ nguyên do, bất quả vẫn mở ra.

Ngón tay anh đè nặng đầu lưỡi phấn nộn, cuối đầu lưỡi u ám không thấy rõ, vô thanh vô tức mà dụ dỗ. Nếu đổi thành côn ŧᏂịŧ, anh nhất định phải đem cô kéo đến dưới háng mình, khiến cô cũng phải giống như vậy tỉ mỉ liếʍ qua mỗi một tấc, đem mùi tanh tràn ngập khoang miệng cô. Kỹ thuật khẩu giao của cô không tốt, hàm răng sẽ thường xuyên cọ vào gậy gộc, nhưng cảm giác này vừa đau vừa ngứa, sẽ kí©h thí©ɧ cự long trướng đại, gân xanh kết cù dán lưỡi cô, làm cô không thể ngậm miệng, nước miếng từ khóe miệng chảy xuống. Cổ họng cô khẩn trí nhỏ hẹp, anh sẽ nhìn cô si mê ăn cự long dưới háng mình, ngón tay thon nhỏ còn xoa xoa hai viên trứng dái, nhân lúc anh không chú ý, liền bỏ qua cự long mà liếʍ láp hai cái trứng dái hồng nhạt, lông tóc đều sẽ bị nước miếng của cô làm ướt nhẹp. Anh sáp mấy trăm cái sau sẽ đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ phun đến trong miệng cô, khiến cô ăn một giọt cũng không thừa, thậm chí loạng choạng một đôi nãi vυ", nói còn muốn.

(*Kang: anh biếи ŧɦái vừa thôi :v)

Bất quá lúc này cô sẽ chỉ chỉ hoa thịt ướt ngượng ngùng của mình, nói cái miệng nhỏ phía dưới cũng muốn.

Trong đầu hình ảnh ngày càng tốt đẹp, nhưng sự thật Cố Tranh hô hấp chỉ hơi hơi tăng thêm, trong miệng cô tăng thêm một lóng tay rồi lại hai ngón tay.

Ngón trỏ cùng ngón giữa quấy phá đầu lưỡi, thường thường kẹp lấy đầu lưỡi trơn trượt cuộn lại, bắt chước động tác qua lại nào đó mà hoạt động.

Trường Ngọc ngoài miệng ra sức hợp tác, nhưng qua một lúc lâu liền đem ngón tay rút ra, thời điểm hai ngón tay lấy ra đã trùng trùng điệp điệp ánh nước, ướt đến lợi hại, thậm chí còn rơi xuống chỉ bạc.

Trường Ngọc trừng anh một cái, không nghĩ tới dưới ánh mắt Cố Tranh, mị nhãn như tơ, sóng mắt liêu nhân, một đáp một đáp mà câu dẫn anh, ngực dụ hỏa giống như dung nham khuynh đảo, cắn nuốt lý trí, nhưng Cố Tranh lại không thể nhúc nhích.

Anh cúi đầu hung hăng hôn lấy cô, thật lâu sau mới tách ra quay đầu đi, không tiếng động thúc giục cô nhanh lên.

Anh sắp nghẹn chết đến nơi rồi.

Trường Ngọc sửng sốt, lúc nãy ra sức như vậy, nếu không phải cơ ngực dưới tay cô cương ngạnh, phía dưới mông chống một cây thịt kiên ngạnh, cô còn tưởng anh hoàn toàn không có phản ứng.

Hiện tại nhìn đến bộ dáng anh bị khi dễ đến tàn nhẫn, cô liền thấy vừa lòng cực kỳ.

Suy tính muốn khen thưởng cho anh một chút, tâm tùy ý động, cô lướt mắt nhìn xuống, Cố Tranh không có mặc áo trên, toàn bộ cơ ngực cùng cơ bụng đều tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bại lộ trong không trung.

Cơ ngực đàn ông so với cô bất đồng, dày rộng cứng cáp, đi xuống xương quai xanh là cơ ngực phồng lên, hai điểm màu nâu đánh vào mi mắt. Trường Ngọc càng thích tám khối cơ bụng cùng tuyến nhân ngư ở phía dưới, một bàn tay sờ sờ trên mỗi khối cơ bụng, ở chỗ eo tuyến đảo quanh, một cái tay khác nghiền nhéo đầṳ ѵú màu nâu.

Không ngoài ý muốn nghe được Cố Tranh thở dốc.

Căng cứng bang bang.

Cô thử vươn đầu lưỡi ra liếʍ, có hương vị mồ hôi, bất quá vẫn là hương vị cỏ cây và ánh mặt trời, thuộc về hương vị Cố Tranh. Hormone ở chóp mũi đảo quanh, cô đem đầṳ ѵú ngậm vào trong miệng, nhớ lại lúc trước, học theo anh trúc trắc mà âu yếm đầṳ ѵú.

Đầṳ ѵú đàn ông thật sự không được xem là điểm mẫn cảm, nhưng Trường Ngọc ra sức biểu hiện lấy lòng anh, càng bởi vì tay nhỏ dài còn ở nơi eo đảo quanh, dưới rốn ba tấc liền bồi hồi. Khoảng cách đến nơi lều trại nhô lên kia chỉ có một bước xa.

Cố Tranh thẳng lưng đỉnh đỉnh, không ngoài dự đoán đυ.ng vào giữa hai chân Trường Ngọc.

"A"

Trường Ngọc kinh hô, trả thù mà cắn đầṳ ѵú anh, "Anh không được đỉnh!"

Cô nói, hai chân lại trộm kẹp chặt, khát vọng muốn bị sát nhập một chút gia tăng, đặc biệt là sau lúc bị đỉnh đó.

Hai người gắt gao tương dán, Cố Tranh làm sao không phát hiện được, đôi tay đang trói buộc bất tri bất giác lỏng ra, bàn tay chậm rãi thả trên thân thể mềm mại của cô du tẩu.

Cùng lúc đó, xương mu cũng âm thầm phát lực, ở trong phạm vi Trường Ngọc thoải mái mà nhẹ nhàng đỉnh lộng.

Đỉnh một cái lại trộm quan sát phản ứng của cô, Trường Ngọc tựa hồ còn đắm chìm trong việc cắn đầṳ ѵú anh, Cố Tranh lại có thể cảm giác được vòng eo cô mềm hơn chút.

Mặt mày tràn đầy ý cười, bàn tay phất qua lưng cô, trấn an mà vuốt ve, eo hông lại bắt đầu, cách quần anh cùng váy cô chống chống.

Một cái, hai cái, ba cái... mấy chục cái.

"Ưʍ...A"

Động tác không nặng không nhẹ giống như cách ủng ngăn ngứa, Trường Ngọc tay vô lực rũ xuống, đã không còn sức lực cắn, khuôn mặt nhỏ nóng hầm hập mà dán trên ngực anh, ánh mắt mê ly, miệng nhỏ thở ra nhiệt khí, có điểm phân không rõ đông tây nam bắc.

Cố Tranh sờ lên mông vểnh, một chút một chút mà niết xoa, đầu ngón tay thường hướng vào khe rãnh sâu kín giữa đùi kia dò hỏi.

Tiểu biên độ mà đỉnh lộng đã không thỏa mãn được anh, Cố Tranh ngồi dậy, ôm lấy cô bắt đầu nhanh chóng đưa đẩy.

Côn ŧᏂịŧ va chạm khiến lí trí Trường Ngọc banh thẳng, cô cau mày lắc đầu.

"Không... Không đúng."

Cố Tranh cắn đầu ngón tay cô, thở phì phò, "Không đúng chỗ nào?"

Không đợi cô trả lời, anh liền hôn lấy môi cô, tức khắc lí trí liền hỏng mất. Cô cái gì cũng không nói nên lời, chỉ có thể áp lực nức nở.

"Ưʍ... Ha... Không..."

Lại bị ăn một hồi, xong việc Trường Ngọc trực tiếp đẩy ra Cố Tranh, ở cảnh trong mơ mà bĩu môi.

Hừ, đàn ông đều là đại móng heo.