Cố Ngôn Khuynh là thừa tướng trong triều thế nhưng lại bị hãm hại, vu oan, bị ban chết trong tủi nhục.
Nào ngờ lần nữa tỉnh lại, bản thân đã trọng sinh về lúc còn trẻ, thời còn niên thiếu, trước khi tham gia khoa cử.
Vì không muốn giẫm lại vết xe đổ trước kia, thế nên hắn cố tình không phô bày tài năng của mình, chỉ giữ thứ hạng ở mức tiến sĩ hạng chót, lại còn tự nguyện xin làm huyện lệnh ở một huyện nhỏ xa xôi,
Thế rồi chỉ vì một thoáng kinh hồng thời niên thiếu, lại vô tình dây dưa cùng một người.Vương gia tàn phế: Cố đại nhân thế nhưng lại vì bổn vương mà chắn một đao, thật là tình thâm nghĩa trọng.
Cố Ngôn Khuynh: Vương gia suy nghĩ nhiều rồi, ta chỉ là thích giúp đỡ mọi người.
Ngự vương: Bổn vương muốn làm phản, Cố đại nhân thấy thế nào?
Cố Ngôn Khuynh: Ồ...
-
Bề ngoài nhìn như thiếu niên, kỳ thật nội tâm là một lão già lớn tuổi cũ kỹ, Cố Ngôn Khuynh chỉ mong cuộc đời này bình bình an an, không cần quan cao bổng lộc, càng không nghĩ đến chuyện mưu phản. Tuy nhiên số mệnh đã định, làm sao thoát khỏi người.
-
Vân Trạm: Ngôn Khuynh, ngươi có nguyện cùng ta trị vì thiên hạ này?
Cố Ngôn Khuynh: Thiên hạ không phải là thứ ta muốn, ta nguyện, bất quá chỉ vì một người mà thôi.
-
Tag: Cung đình hầu tước, Yêu sâu sắc, Kiếp trước kiếp này, Trọng sinh