Chương 95

Bạch Tử An cúi đầu, trầm giọng nói: “Ba cũng biết mẹ chưa bao giờ thích anh hai mà”.

Chu Nhạc Thành lo lắng nhìn Bạch Tử An, “Mạc Dương không sao chứ?”.

Bạch Tử An lắc đấu, “Quần áo của anh bị dính nước mưa, nên chào hỏi bà nội xong liền về phòng thay đồ”.

“Vậy mẹ con ồn ào cái gì?”. Bạch Hạc Phàm mất hứng ném quân cờ trên tay xuống.

Bạch Tử An trầm mặc mấy giây mới nói tiếp: “Anh hai dẫn vợ đến cùng”.

Bạch Hạc Phàm tựa hồ hiểu ra, sắc mặt càng thêm khó coi, “Có cô ta thì cãi nhau cũng đúng”.

“Ý em là nhị tiểu thư Giản gia?”. Chu Nhạc Thành hỏi.

Bạch Tử An nói: “Vâng ạ, bà nội đem chiếc vòng ngọc tặng cho chị dâu, mẹ nói chị dâu trước đó đã làm mất mặt Bạch gia, cho nên lời nói có hơi khó nghe một chút”.

Chu Nhạc Thành liếc nhìn Bạch Hạc Phàm đối diện, thấy vẻ mặt cau có tức giận của ông, anh nhẹ giọng thuyết phục, “Chú ba, chuyện này cũng không trách thím được. Tính thím ba trước nay vẫn luôn ngay thẳng, có gì nói đó. Một phần trách nhiệm cũng do nhị tiểu thư gây ra, việc những bậc trưởng bối đưa ra lời khuyên cũng không phải chuyện xấu gì”.

Vẻ mặt Bạch Hạc Phàm dịu đi.

Bạch Tử An nói thêm, “Bà hơi tức giận, được chị cả đỡ về phòng nghỉ rồi ạ”.

“Để anh đi đến xem một chút”. Chu Nhạc Thành lo lắng đứng dậy, vội vàng ra khỏi phòng.

Bạch Hạc Phàm cũng đứng dậy muốn đi ra ngoài, nhưng Bạch Tử An đã ngăn ông lại, khi quay đầu lại nhìn thấy con gái dường như có điều muốn nói, ông liền dừng lại, “Có chuyện gì vậy?”. Bạch Tử An cảnh giác nhìn về phía cửa, nhỏ giọng nói: “Suy đoán trước đây của chúng ta có thể đã sai rồi ạ”.

Bạch Hạc Phàm nhướng mày, “Con đã thử chưa?”.

Bạch Tử Phàm gật đầu, “Con đã tận mắt nhìn thấy Giản Mạn đỡ anh ấy”.

Bạch Hạc Phàm khẽ cau mày, châm một điếu thuốc.

Bạch Tử An tiếp tục: “Mặc dù con đã thử vài lần trước đó, anh ấy ngã bệnh sau khi chạm vào một người phụ nữ, nhưng con thấy đó chỉ là một sự trùng hợp. Dù sao sức khỏe của anh ấy vẫn luôn yếu như vậy. Bác sĩ cũng nói chưa từng có căn bệnh nào như thế cả”.

Dưới làn khói trăng sắc mặt Bạch Hạc Phàm càng thêm âm trầm, một lúc sau mới lên tiếng, “Lát nữa thử lại”.

“Vâng”.

-----

Mưa như trút nước cả ngày, sắc trời càng lúc càng đen lại, mới sáu giờ đã tối om.

Gần đến giờ cơm tối, mọi người kéo đến phòng khách, từng tốp đôi ba người nói chuyện rôm rả.

Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, sau đó là thanh âm cung kính của người hầu, “Lão gia đã về”.

Ngay sau đó, một ông lão đã ngoài bảy mươi bước vào.

Tóc mai hai bên đã bạc, gương mặt cương nghị, đôi mắt sâu thẳm sắc bén được mài giũa qua năm tháng, bộ Thái Cực Quyền màu trắng càng làm toát lên khí chất thanh tao của ông.

Tất cả đều đứng dậy cung kính cúi đầu chào.

Bạch Ích Thần đi đến ghế chính trong phòng khách ngồi xuống, ông dùng ánh mắt thâm thúy lướt qua những người đang có mặt, ánh mắt vừa lướt qua Bạch Mạc Dương, ông dừng lại một chút, cau mày rồi quay đi như không có chuyện gì xảy ra.

Người hầu nhanh chóng bưng lên một tách trà nóng.

Bạch Ích Thần đang thưởng trà, dùng nắp chén khẽ chạm vào những chiếc lá trà đang nổi lên, Bạch Hạc Phàm nói: “Cha, tại sao mưa thế này còn ra ngoài?”.

“Có chuyện”. Bạch Ích Thần nhấp một ngụm trà nóng hổi, tùy ý hỏi: “Mẹ con đâu?”.

Bạch Hạc Phàm mím môi, không trả lời.

“Bà nội hơi mệt nên đang ở trên lầu nghỉ ngơi, Uyển Phi đang ở với bà ạ”. Người trả lời là Chu Nhạc Thành.