Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Trọng Sinh Vợ Tôi Trở Nên Ngọt Ngào

Chương 88

« Chương TrướcChương Tiếp »
Giản Mạn chầm chậm bước tới, tà váy trắng nhẹ nhàng tung bay, mái tóc khẽ đung đưa theo bước chân cô, trẻ trung, xinh đẹp động lòng người.

Lý Uẩn Thu mỉm cười, nắm lấy tay Giản Mạn, “Đúng là đứa trẻ ngoan. Tục ngữ có câu, tri thác năng cải biên, thiện lớn lao yên. Có nghĩa là biết sai mà sửa chữa, mới là người tốt. Bà tin con sẽ đối tốt với Dương Dương, đây là quà gặp mặt bà nội tặng con”.

Vừa nói, Lí Uẩn Thu vừa tháo chiếc vòng tay ngọc lục bảo trên cổ tay, sau đó đặt vào tay Giản Mạn.

Hứa Tuyết Bình sửng sốt, lập tức đứng phắt dậy, chiếc vòng đó còn quý giá gấp vạn lần chiếc vòng bà ta đang đeo, lúc trước bà ta ẩn ý muốn cái vòng tay đó, Lý Uẩn Thu còn giả câm giả điếc không hiểu. Không ngờ tới, bây giờ lại đem chiếc vòng đó tặng cho Giản Mạn.

“Mẹ, vật quý giá như vậy sao có thể tặng cho cô ta?”.

Lý Uẩn Thu cau mày, “Tại sao ta lại không thể tặng cho con bé?”.

“Nó không xứng! Một người từng khiến Bạch gia bẽ mặt thì không xứng với món đồ quý giá ấy”.

Giản Mạn hai má đỏ ửng, nước mắt lưng tròng, cô đáng thương nói: “Bà nội, cảm ơn bà đã tha thứ cho cháu, nhưng món đồ quý giá như vậy, cháu không thể nhận…..”.

“Không sao, là bà nội tặng cho con, ngoan, cứ nhận đi nhé”. Lý Uẩn Thu nhẹ giọng nói với cô, sau đó quay đầu nhìn về phía Hứa Tuyết Bình, vẻ dịu dàng trên mặt lập tức biết mất, “Tuyết Bình, dẫu sao con cũng là thím ba, đều là người một nhà, phải có lòng khoan dung với người khác”.

Hứa Tuyết Bình tức đến nói năng lộn xộn, “Mẹ à, nếu một người hại chết con của mẹ, mẹ có xem nó là bảo bối đối xử trước sau như một được không ạ?”.

Lý Uẩn Thu sắc mặt sa sầm, lạnh lùng nói: “Tuyết Bình, chú ý hành động và lời nói của con!”.

“Con nói sai sao? Mẹ nó gϊếŧ con trai của mẹ, nó gϊếŧ con gái mẹ, mẹ không thay bọn họ báo thù thì thôi đi…..”.

“Hứa Tuyết Bình!”. Lý Uẩn Thu lảo đảo đứng dậy, sự tức giận bị đẩy lên đến đỉnh điểm, cả người phát run, “Cút ngay!”.

Giản Mạn sợ Uẩn Thu ngã nên vội vàng chạy đến đỡ bà.

Hứa Tuyết Bình cũng rất tức giận, l*иg ngực phập phồng, nhưng vẫn cố bình tĩnh nói: “Mẹ, mẹ nói rất khó nghe đó ạ”. Sau đó bước nhanh đi ra khỏi phòng khách.

Hai cô con gái của Hứa Tuyết Bình cũng ở trong phòng khách, đứa lớn tên Bạch Tử An, đứa nhỏ tên Bạc Tử Huyên.

Bạch Tử Huyên thấy Hứa Tuyết Bình rời đi, định đứng dậy đuổi theo.

Bạch Tử An ấn cánh tay cô, nhìn cô lắc đầu.

Bạch Tử An lẩm bẩm chửi rủa, căm ghét nhìn Giản Mạn rồi ngoan ngoãn ngồi yên.

Dương Uyển Phi đưa con trai cho người làm phía sau, đi đến bên cạnh Giản Mạn, nhẹ nhàng nói: “Để tôi”.

Giản Mạn gật đầu và lùi sang một bên.

Dương Uyển Phi đỡ lấy Lý Uẩn Thu, “Bà nộ, bà mệt rồi, con đỡ bà về phòng nghỉ ngơi”.

Sau khi Lý Uẩn Thu và Dương Uyển Phi rời đi, trong phòng khách chỉ còn lại Bạch Tử An, Bạch Tử Huyên, Giản Mạn và Bạch Cẩn Nhàn đang ngồi trong góc mà giống như không khí, sau lưng là một vài người hầu đang đứng.

Bạch Tử Huyên nhịn không được, chán ghét nhìn Giản Mạn, cười lạnh châm biếm: “Cô đừng có tưởng bà nội thích cô, chẳng qua là vì cô gả cho anh hai nên mới thương hại cô thôi. Không biết thân biết phận, cỡ cô mà đòi xứng với chiếc vòng đó sao?”.

Giản Mạn phớt lờ, cứ coi như chó sủa bên tai đi, bây giờ không phải lúc để cô tức giận, cô phải giữ hình tượng làm một đứa trẻ ngoan.

Cô giả vờ có chút sợ hãi, nhỏ giọng hỏi Vu Kiến Tương: “Bọn họ là ai vậy?”.
« Chương TrướcChương Tiếp »