Chương 86

Vu Kiến Tương đứng trước cửa đợi sẵn, thấy Bạch Mạc Dương đi vào, anh vội vàng chạy tới che ô, ánh mắt trách móc dán chặt lên người Giản Mạn, nhưng không dám nói lời nào….

Giản Mạn lờ đi ánh mắt hình viên đạn đó, bắt đầu quan sát khung cảnh trước mắt, một tòa biệt thự cổ kính nằm đơn độc trên trang viên rộng rãi, được lợp mái ngói đỏ rực.

“Bà nội đâu?”. Bạch Mạc Dương hỏi.

Vu Kiến Tương đưa ô cho người hầu bên cạnh, vừa đi theo Bạch Mạc Dương vừa dùng khăn khô lau đi nước mưa trên người, “Lão phu nhân đang đợi thiếu gia, vừa mới được Uyển tiểu thư dìu vào phòng ngủ. Nhị thiếu gia, quần áo của ngài bị ướt, ở đây có quần áo, hay là thiếu gia đi thay đi”.

“Lát nữa”. Bạch Mạc Dương dừng một chút lại hỏi tiếp: “Ông nội đâu?”.

“Lão gia không ở nhà ạ”. Vu Kiến Tương nhỏ giọng trả lời, lén quan sát sắc mặt Bạch Mạc Dương.

Bạch Mạc Dương mím môi, chỉ ậm ừ cho qua.

Vu Kiến Tương vội chuyển đề tài: “Phu nhân có gọi điện tới, tuy là chưa xử lý xong công việc nhưng bà ấy vẫn tạt qua đây ăn cơm”.

“Ừm”. Bạch Mạc Dương nhẹ giọng đáp.

Chẳng mất chốc hai người đã đến cửa.

Bạch Mạc Dương lúc này mới để ý Giản Mạn không đi theo, anh đứng lại, quay đầu nhìn cô gái đang tò mò ngắm nghía xung quanh. Gương mặt tràn đầy sự tò mò về khung cảnh xa lạ trước mắt.

“Cô có thể đi nhanh hơn được không? Thật là mất thời gian”. Ngữ khí của Vu Kiến Tương có vẻ không vui, thực ra trong lòng anh đang rất tức giận, kể từ lúc Giản Mạn say sưa ngủ trên xe, khiến nhị thiếu gia phải ngồi chờ mất một lúc lâu, đến lúc cô ta đang mải miết ngắm cảnh, mất thời gian. Đúng là không biết xấu hổ.

Bạch Mạc Dương cau mày quát: “Kiến Tương”.

Thanh âm tuy không lớn, có thể nói vẫn rất ôn nhu, nhưng Vu Kiến Tương biết Bạch Mạc Dương không hài lòng, vì vậy vội vàng cúi đầu, không dám lải nhải nữa.

Giản Mạn cước bộ nhanh hơn.

“Sợ?”. Bạch Mạc Dương hỏi.

Giản Mạn lắc đầu, mặc dù cô chưa từng đến đây, nhưng cơ bản cô cũng đã biết mặt những người sống ở đây, kiếp trước còn tủi nhục nào mà cô chưa trải qua, có gì phải sợ?

Bạch Mạc Dương gật đầu, “Đừng sợ, vào thôi”.

Hai người sánh vai đi vào, Vu Kiến Tương đi theo sau lưng.

Bạch Mạc Dương vừa mới vào cửa liền chống tay lên ngực ho dữ dội, không khí náo nhiệt trong phòng đột nhiên trở nên yên ắng.

“Dương Dương đến rồi”. Bà lão ngồi trên chiếc ghế chính giữa mỉm cười chào đón Bạch Mạc Dương, mái tóc bạc được chải chuốt cẩn thận, quần áo được thiết kế sang trọng, trong lòng bà đang ôm một đứa bé trai chừng độ một tuổi.

Bà lão này chính là bà nội của Bạch Mạc Dương: Lý Uẩn Thu.

Bạch Mạc Dương đi đến trước mặt Lý Uẩn Thu, hơi cúi đầu, dịu dàng gọi một tiếng, “Bà nội”.

“Mau ngồi xuống, sức khỏe cháu không tốt, đừng để ý mấy cái nghi thức xã giao này làm gì”. Lý Uẩn Thu hướng Bạch Mạc Dương xua tay.

Bạch gia là một đại gia tộc có quyền có thế, cho nên có rất nhiều quy củ được đặt ra, nhưng cũng chính bởi những quy củ, luật lệ rườm rà đó mới ổn định được gia tộc rối rắm này.

Bạch Mạc Dương mỉm cười với Lý Uẩn Thu, “Cháu đi thay quần áo trước”.

“Quần áo nhị thiếu gia bị ướt ạ”. Vu Kiến Tương xen vào nói.

Lý Uẩn Thu vội vàng thúc giục: “Mau đi đi, cẩn thận lạnh”.

Bạch Mạc Dương khẽ gật đầu, quay đầu nhìn về phía Giản Mạn, trong mắt sự dịu dàng thường ngày nhạt dần đi, thần sắc trở nên lãnh đạm, “Chào hỏi đi”.

Giản Mạn hơi sửng sốt, người đàn ông lúc nãy còn ôn nhu trấn an cô, nháy mắt lại trở thành người đàn ông lạnh lùng này, cái quái gì vậy?