Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Trọng Sinh Vợ Tôi Trở Nên Ngọt Ngào

Chương 85

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bạch Mạc Dương rút tay về, “Chặn tất cả những người muốn đến gần anh, đặc biệt là phụ nữ, không được để ai chạm vào bất kỳ chỗ nào trên cơ thể anh”.

“Thế thôi á?”.

“Ừm”.

“Được thôi”. Giản Mạn vui vẻ đồng ý, đơn giản như thế thôi á? Cô còn nghĩ anh sẽ gây khó dễ cho mình cơ.

Dù sao trước mặt Vu Kiến Tương nói những lời không hay về anh, còn tưởng anh sẽ nhân cơ hội này làm khó cô đủ điều.

“Đi thôi”. Bạch Mạc Dương xoay người đi ra ngoài.

Giản Mạn vội vàng chạy theo.

Bên ngoài lất phất mưa, Giản Mạn cầm ô đi phía sau, nhìn thấy Vu Kiến Tương nghiêng ô che cho Bạch Mạc Dương, bản thân thì bị ướt như chuột lột.

Sau khi lên xe, Bạch Mạc Dương ném một chiếc khăn cho Vu Kiến Tương.

Vu Kiến Tương cười cười xoa xoa mái tóc đang nhỏ giọt.

Giản Mạn đột nhiên cảm thấy hai người này có cảm giác….sai sai. Sao cứ giống một cặp tình nhân thế nhỉ, cô cảm thấy mình hơi dư thừa. Cố gắng dựa vào cửa xe để giảm thiểu sự hiện diện của mình.

Nhìn động tác của cô, Bạch Mạc Dương khó hiểu, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt sâu thẳm, không biết đang nghĩ gì.

Vu Kiến Tương lái xe rất ổn định, không bị xóc, rất dễ chịu.

Tối qua tan làm hơi muộn, lúc này hơi buồn ngủ, cô dựa vào cửa sổ xe ngủ thϊếp đi lúc nào không hay.

Khi tỉnh dậy thì xe đã dừng lại.

Cô vội vàng ngồi bật dậy, quay đầu nhìn sang bên cạnh, Bạch Mạc Dương đang cúi đầu xem điện thoại, ghế lái trống không. Vu Kiến Tương đâu?

Bạch Mạc Dương nghe thấy động tĩnh, cất điện thoại nhìn cô.

Cô ngại ngùng hỏi, “Đến rồi à?”.

“Ừm”.

“Đến lâu rồi phải không?”.

“Mới tới thôi”.

Giản Mạn sờ sờ mặt, điều chỉnh cảm xúc, cô với lấy chiếc ô còn sót lại, vừa nói vừa mở cửa: “Chờ chút, để em qua bên kia”.

Vòng qua phía trước, Giản Mạn mở cửa sau và đặt chiếc ô lên cửa.

Bạch Mạc Dương xuống xe, đứng dưới ô, Giản Mạn cảm thấy không gian thu hẹp rất nhiều, cô giơ cao ô lên.

Lúc này cô mới thấy anh rất cao.

Bạch Mạc Dương đóng cửa xe lại, hai người cùng nhau vào nhà.

Giản Mạn không dám lại gần anh, nhưng lại lo lắng anh bị mắc mưa, luống cuống không biết nên làm gì.

Bạch Mạc Dương đột nhiên dừng lại, “Đưa cho anh”.

“Hả?”. Giản Mạn ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn anh.

“Ô”.

“Không cần đâu…”. Còn chưa nói xong, chiếc ô trong tay đã bị lấy đi, ngón út anh kề sát tay cô, cô vội vàng thụt tay.

Bạch Mạc Dương một tay cầm ô, tay kia khoác lên vai cô, giữ một khoảng cách nhỏ, “Đi thôi”.

Mặt cô không tự chủ được nóng lên, vừa đi, mùi thuốc thoang thoảng từ người anh thỉnh thoảng xộc vào mũi, làm tim cô loạn nhịp.

Biệt thự cũ của Bạch gia nằm ở ngoại ô thành phố, là một trang viên rất lớn, hàng cây cao chót vót ở lối đi sừng sững như những tòa tháp lớn, có thể thấy được niên đại của Bạch gia qua tuổi của hàng cây này.

Dọc đường đi đều được bài trí theo lối kiến trúc cổ điển, chưa bao giờ được chiêm ngưỡng phong cách kiến trúc như vậy, nhưng cô không có tâm trạng thưởng thức, cả trái tim cô đều đặt trên cánh tay đang khoác lên vai mình. Cố gắng cước bộ nhanh hơn chút, như thế có thể kết thúc tình huống xấu hổ này sớm hơn.
« Chương TrướcChương Tiếp »