Chương 84

Cô nhìn Bạch Mạc Dương, “Nếu không khỏe thì đừng đi”.

Bạch Mạc Dương vừa mới ho khan vài tiếng, gương mặt trắng nõn hơi ửng hồng, “Không sao”.

Tô Khánh Hoa gật đầu, kỳ thật bà hy vọng anh có thể đi, bà cũng không thường xuyên đến gặp mặt, sợ bọn họ quên mất còn có đứa cháu này.

Nhưng bà cũng lo lắng cho sức khỏe của Bạch Mạc Dương, nếu như có chuyện gì xảy ra, lợi bất cập hại.

Bà quay đầu nói với Giản Mạn: “Trời trở lạnh rồi, ra ngoài nhớ đem theo chiếc chăn mỏng cho Dương Dương. Con phải chăm sóc cẩn thận cho thằng bé”.

Giản Mạn gật đầu, “Con sẽ chăm sóc anh ấy thật tốt”.

-------

Giản Mạn thay đồ xong, lon ton đi ra khỏi phòng thay đồ, nói với người đang ngồi trên ghế sô pha: “Anh đi đi”.

Bạch Mạc Dương “ừm” một tiếng, cất di động, đứng dậy nhìn Giản Mạn, vẻ mặt có chút giật mình.

Cô gái trước mặt mặc chiếc váy màu trắng, mái tóc đen dài buộc đuôi ngựa đơn giản, cô không trang điểm, chỉ thoa một chút son, ngũ quan thanh tú, vô cùng tao nhã, tràn đầy sức sống thanh xuân, trông rất hoạt bát dễ thương.

Thấy Bạc Mạc Dương nhìn mình chằm chằm, Giản Mạn vô thức cúi đầu nhìn thử, chẳng lẽ mặc vậy xấu lắm sao?

Bạch Mạc Dương rũ mắt xuống, giả vờ ho để giấu đi vẻ mặt thất thần của mình.

Giản Mạn đi tới, nghiêng đầu nhìn em, đôi lông mày xinh đẹp cau lại,

“Anh không sao chứ?”.

Bạch Mạc Dương khẽ gật đầu.

Giản Mạn đung đưa chiếc chăn trong tay, hỏi Bạch Mạc Dương: “Chăn này được không?”.

“Được”. Từ khoảng cách gần anh có thể nhìn thấy rõ gương mặt cô, làn da trắng hồng, mềm mại…

Lông mày lá liễu, đôi mắt to đen láy, mũi thẳng tắp, môi đỏ.

Hóa ra cô lại xinh đẹp như thế này, được hơn Vu Kiến Tương nhiều.

Đây là kết luận mà Bạch Mạc Dương đưa ra sau lần đầu tiên quan sát kỹ phụ nữ.

Anh nhìn vào đôi mắt đen láy của cô, “Em có nhớ em đã hứa sẽ bồi thường cho tôi không?”.

Giản Mạn gật đầu.

“Anh bị ám ảnh cưỡng chế nghiêm trọng, không thích bị người khác chạm vào, đặc biệt là phụ nữ”. Bạch Mạc Dương dừng lại, trầm ngâm nhìn cô.

Giản Mạn nghĩ chắc anh khó chịu vì cô chạm vào anh vài lần trước đó, nên lên tiếng nhắc nhở cô. Cô vội vàng nói: “Anh yên tâm đi, em nhất định sẽ giữ khoảng cách với anh. Cam đoan sẽ không chạm vào anh nữa”.

Nói xong, cô lùi lại hai bước.

Bạch Mạc Dương khẽ nhíu mày, sợ cô hiểu lầm, “Chúng ta là vợ chồng, em thì được, nhưng mà người khác thì không”.

“Hả?”. Giản Mạn ngây người.

Bạch Mạc Dương nhìn bộ dạng bối rối của cô, khẽ cười, anh tiến lên trước vài bước, giơ tay nhẹ nhàng xoa đầu cô, “Em hiểu chưa?”.

Giản Mạn sững sờ, chết trân tại chỗ, vẻ mặt kinh hãi. Khó trách tại sao cô phản ứng dữ dội như vậy, thật ra kiếp trước chưa lần nào anh chủ động đến gần cô, cũng không hề chủ động chạm vào cô. Có chút thủ sủng nhược kinh, cô chưa quen….

Cô lắp bắp nói: “Anh….anh….không phải…là anh chạm vào….”.

“Ừm, là anh”. Bạch Mạc Dương khóe môi cong lên, cảm giác mềm mại từ lòng bàn tay truyền tới, thật dễ chịu, trước nay anh chưa từng trải qua cảm giác này, nhất thời không muốn rút tay về.

Giản Mạn rụt cổ lại, né khỏi bàn tay anh.

“Em phải bồi thường anh thế nào đây?”.