Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Trọng Sinh Vợ Tôi Trở Nên Ngọt Ngào

Chương 82

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bạch Mạc Dương gật đầu, nhớ tới bộ dạng Vu Kiến Tương ngập ngừng không nói nên lời, ý cười trong mắt càng sâu, “Anh biết, nhưng em dọa cậu ta rồi, giờ phải làm sao?”.

“Gì cơ?”. Giản Mạn ngây thơ chớp chớp đôi mắt đen láy.

“Bây giờ cậu ta không dám đến gần anh rồi”. Bạch Mạc Dương tựa vào ghế, đôi chân thon dài bắt chéo, tư thế lười biếng tùy ý, ánh mắt dịu dàng nhìn cô gái ngồi đối diện.

“Em phải bồi thường cho anh”.

Giản Mạn khó hiểu: “Chỉ đùa thôi mà, sao lại phải bồi thường?”. Có bồi thường thì cũng là bồi thường cho Vu Kiến Tương chứ?

Bạch Mạc Dương hơi nhướng mày, “Em đổ oan cho anh, không bồi thường mà được?”.

“….”. Cô có thể tìm Vu Kiến Tương giải thích mà, nhưng lúc nghĩ đến anh ta hung hăng mắng mình lại sợ hãi cụt đuôi, Giản Mạn vội vàng bác bỏ ý nghĩ đó.

“Muốn anh bồi thường như thế nào?”.

“Cuối tuần này về nhà cũ với anh".

Giản Mạn sửng sốt, kiếp trước Bạch Mạc Dương chưa bao giờ đưa cô đến nơi đó lần nào, Bạch lão gia đã đặt ra một luật lệ, con cháu dù có bận thế nào cuối tuần cũng phải về đây tụ tập ăn uống đầy đủ.

Nhưng bởi vì sức khỏe của anh không tốt, với lại Bạch lão gia cũng không thích anh lắm nên anh có thể đến hoặc không, tùy ý.

“Còn về phần em phải bồi thường như thế nào, sau này anh sẽ nói”.

Giản Mạn muốn lật bàn, “Cùng anh đi không phải là bồi thường à?”.

Bạch Mạc Dương bĩu môi, “Em là vợ anh, về nhà thăm trưởng lão không phải là bổn phận của em sao?”.

Sao giống như cô đang tự chui đầu vào rọ thế?

-----

Quán bar Chu Bát,

Giản Mạn ngồi trong phòng thay đồ, cúi đầu nghịch điện thoại, đột nhiên có tiếng gõ cửa, cô không ngẩng đầu lên, nói: “Mời vào”.

“Hiên Hiên, hôm nay anh lại đến cổ vũ em này”.

Nghe thấy giọng nói này, cô sững người một lúc, quay đầu lại, cô nhìn thấy Bạch Sở Phàm đang đi về phía mình.

Sao thằng cha này cứ ám mình như âm hồn bất tán thế nhỉ?

Khách hàng là thượng đế, cô cũng không thể đuổi thẳng mặt, chỉ có thể đứng dậy lễ phép ứng phó: “Tại sao anh lại vào hậu trường?”.

“Đương nhiên anh đến để gặp em”. Bạch Sở Phàm nở nụ cười bỉ ổi, Bạch Sở Phàm đi đến chỗ Giản Mạn, đưa cho cô một đống túi xách.

Giản Mạn nhìn lướt qua đống đồ, tất cả đều mang nhãn hiệu của các nhãn hàng nổi tiếng, cô cau mày, “Anh có ý gì?”.

“Lần trước em nói dị ứng phấn hoa, quần áo với túi thì không dị ứng đúng không?”.

Giản Mạn không trả lời, cầm chiếc mũ lưỡi trai trên bàn đội lên.

“Cảm ơn lòng tốt của Sở thiếu gia, nhưng những thứ này quá mắc tiền, tôi không thể nhận”.

Bạch Sở Phàm đặt đồ đạc lên chiếc ghế mà cô vừa ngồi, lười biếng dựa vào bàn trang điểm, nhìn thẳng vào cô với đôi mắt hoa đào quyến rũ.

Vành nón che khuất ánh sáng, nửa khuôn mặt trang điểm đậm của cô ẩn hiện trong bóng tối, anh chỉ có thể nhìn thấy chóp mũi và đôi môi đỏ mọng gợi cảm của cô, “Đừng hiểu lầm, anh không phải hạng người tặng quà cho con gái để chuộc lợi, anh đơn thuần tặng quà để làm em vui mà thôi”.

Giản Mạn lùi lại vài bước, giữ khoảng cách.

“Bạn trai tôi sẽ không thích những người khác giới tặng cho tôi thứ gì đó. Nếu bạn trai tôi không vui thì tôi cũng thế, mong Sở thiếu gia đừng tặng bất cứ gì cho tôi nữa”.

Bạch Sở Phàm đút tay vào túi, “Em không cần nhắc đến bạn trai hay thể hiện tình cảm trước mặt anh. Anh nói rồi, dù em có kết hôn anh cũng đập chậu cướp hoa”.
« Chương TrướcChương Tiếp »