Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Trọng Sinh Vợ Tôi Trở Nên Ngọt Ngào

Chương 81

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bạch Mạc Dương rời mắt khỏi bóng dáng mảnh khảnh ở cửa, lạnh lùng liếc qua Từ Thư Nam, hờ hứng đáp: “Khỏe hay không cũng là cậu rõ nhất, không phải cậu ở lì trong phòng à?”.

Từ Thư Nam sửng sốt, lập tức tặc lưỡi, “Quả nhiên, không hổ là vợ chồng. Đều mặt dày như nhau”.

Vợ chồng?

Bạch Mạc Dương trong đầu nhắc lại hai chữ này, khóe môi khẽ cong lên, người vợ này thú vị hơn anh nghĩ.

Từ Thư Nam nhìn Giản Mạn rời đi, sau đó quay sang nhìn Bạch Mạc Dương, “Đàn ông không ai tốt? Có phải cô ấy đã từng bị tổn thương nên mới có thành kiến với đàn ông như vậy không? Hay là do cậu khi dễ người ta?”.

Bạch Mạc Dương trầm tư một lát, sau đó đi xuống lầu, “Cậu về đi”.

Từ Thư Nam đi theo, “Hai người ra ngoài à?”.

“Không, về nhà chính ngủ thôi”.

Từ Thư Nam, “…..”.

Giản Mạn về biệt thự chính, khoanh chân ngồi trên ghế sô pha. Cô đặt máy tính lên chân, đeo tai nghe mở “Quý phi túy tửu” lên.

Làn điệu cổ xưa kết hợp với giai điệu hiện đại vừa cất lên, khóe môi không nhịn được cong lên, cô vô thức nhắm mắt lại, đắm chìm trong giọng hát độc nhất vô nhị ấy.

Bài hát này gần giống với nghệ thuật Trung Quốc truyền thống nhưng được khoác thêm chiếc áo choàng thời trang mới, độc đáo mới lạ, rất bắt tai.

Giản Mạn cũng muốn đưa Côn Khúc đến với công chúng theo cách như vậy, vừa nghe cô vừa nghĩ cách biến tấu giai điệu để nó trở nên dịu dàng, hài hòa và tự nhiên hơn.

Ngay khi cô đang chìm trong suy nghĩ của mình, đột nhiên có người cầm lấy tai nghe.

“Ai đó? Mau trả tôi…”. Giản Mạn ngẩng đầu nhìn, thấy đó là Bạch Mạc Dương, ngay lập tức sốt ruột nuốt nước bọt.

“Anh…sao lại là anh?”.

Bạch Mạc Dương cúi đầu laptop trên đùi cô, “Thích kinh kịch?”.

Giản Mạn nhìn màn hình, tất cả đều là các ca khúc liên quan đến kinh kịch, giờ cô có chối thì cũng không ai tin.

Ánh mắt Bạch Mạc Dương dán lên người cô, cô hơi cúi đầu, từ góc nhìn của anh chỉ có thể thấy được mái tóc đen mượt mà, chiếc mũi nhọn và hàng lông mi cong dài của cô.

Thời đại này, chỉ có rất ít người thích kinh kịch, đại đa số đều là người lớn tuổi, người trẻ tuổi như cô, không chê kinh kịch nhàm chán đã là tốt lắm rồi, nhưng mà cô thích thì cũng hơi bất bình thường đấy.

Bạch Mạc Dương có chút kích động, trả lại tai nghe cho cô, sau đó ngồi xuống phía đối diện.

“Tại sao em lại thích?”.

Giản Mạn tắt nhạc, đóng laptop.

“Thích thì thích thôi, đâu cần lý do”.

Bạch Mạc Dương gật gù, “Cũng có lý”.

“Anh không ở biệt thự nghỉ ngơi sao?”.

“Không, anh không thích ngủ ban ngày lắm”.

Giản Mạn không hiểu ẩn ý của anh, nhảy xuống cái hố mà anh đào sẵn, “Sao vậy, sức khỏe của anh không tốt, anh nên nghỉ ngơi nhiều hơn”.

“Ngủ lắm lại sinh ra ăn no rửng mỡ, tốt nhất nên ngủ ít thôi”.

Sao nghe quen quen thế nhỉ? Không phải mấy lời cô nói với Vu Kiến Tương sao? Giản Mạn trợn tròn mắt nhìn Bạch Mạc Dương, “Anh…anh nghe hết rồi à?”.

Bạch Mạc Dương ôn nhu cười trừ.

Giản Mạn xấu hổ đến đỏ bừng mặt, cô duỗi chân ra, đàng hoàng ngồi xuống, đặt laptop lên đùi, cô tỏ vẻ ngoan ngoãn, “Em không có ý gì đâu…chỉ là muốn chọc Vu Kiến Tương một chút thôi”.
« Chương TrướcChương Tiếp »