Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Trọng Sinh Vợ Tôi Trở Nên Ngọt Ngào

Chương 60

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bạch Mạc Dương nhẹ giọng từ chối.

“Khỏe con lại đến thăm”.

Tống Giai Nghiêu: “Được rồi, được rồi”.

“Khụ…”. Bạch Mạc Dương lại ho một tiếng.

Giản Mạn thức thời nói.

“Mẹ, tối hôm qua anh ấy có chút không thoải mái. Hôm nay anh ấy đến đây, nếu có chuyện gì xảy ra…”.

Tống Giai Nghiêu lập tức bị lời nói của Giản Mạn dọa cho tái mặt, trong lòng mặc dù không muốn để Bạch Mạc Dương đi nhưng bà ta cũng không dám giữ. Nếu như cậu ta chết ở đây, bà ta có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết tội.

Tống Giai Nghiêu lo lắng nhìn Bạch Mạc Dương.

“Vậy thì con về đi, nhớ phải nhờ bác sĩ khám lại. Sức khỏe quan trọng nhất”.

Nói xong bà ta quay qua nhìn Giản Mạn.

“Con phải chăm sóc Mạc Dương thật tốt đó”.

Trên đường về nhà, sau khi lên xe, Bạch Mạc Dương liền nhắm mắt dựa vào ghế, bộ dạng vô cùng mệt mỏi.

Giản Mạn có chút lo lắng, không biết sau khi về nhà anh có nói xấu cô với Tô Khánh Hoa không. Nếu cả anh và Tô Khánh Hoa đều ghét, thì tính mạng của cô sẽ thế nào đây…

Về đến nhà, Bạch Mạc Dương không vào biệt thự lớn mà trực tiếp đến biệt thự sau vườn.

Giản Mạn nhìn Bạch Mạc Dương chậm rãi đi về phía hoa viên, cô dừng lại không đi theo anh.

Kiếp trước cô chưa từng đến nơi đó, bác sĩ cũng đã dặn, Bạch Mạc Dương đang dưỡng bệnh ở đó, cố gắng không được để ai quấy rầy. Nếu có quá nhiều người, ảnh hưởng đến không khí trong lành, không tốt cho quá trình dưỡng bệnh của anh.

Ngoài Tô Khánh Hoa, Vu Kiến Tương và những người hầu được chỉ định đến lau dọn, chưa ai dám đặt chân vào. Bởi đó là cấm địa của Bạch gia.

------

Vu Kiến Tương lo lắng đứng trước cửa biệt thự hoa viên, thấy Từ Thư Nam đến liền vội vàng dẫn anh vào trong.

“Nhị thiếu gia đang ở phòng ngủ”.

Từ Thư Nam lo lắng, vừa đi vừa hỏi: “Mạc Dương lại ho ra máu?”.

“Không”.

“Khó chịu ở đâu?”.

“Tôi không biết”. Vu Kiến Tương vừa lo vừa giận.

“Đều do người phụ nữ xấu xa kia, lúc trước làm thiếu gia mất mặt thì thôi đi. Hôm nay thiếu gia vừa về nhà cô ta đã gặp vấn đề. Tôi còn chưa kịp ăn gấp gáp chạy về”.

Trong khi nói chuyện, cả hai đã bước đến cửa phòng ngủ trên lầu hai, Từ Thư Nam nói với Vu Kiến Tương: “Cậu đợi bên ngoài, đừng để bất cứ ai vào đây. Tôi vào khám cho cậu ta”.

“Anh yên tâm. Có tôi ở đây, đảm bảo không có con ruồi nào dám bén mảng đến”.

Vu Kiến Tương nói xong, xoay người đi xuống lầu, đứng sừng sững ở cửa như thần giữ cửa.

Từ Thư Nam đẩy cửa đi vào phòng ngủ, nhìn thấy Bạch Mạc Dương đang ngây ngốc ngồi trên sô pha. Không biết đang nghĩ gì, cũng không để ý có người bước vào. Anh vội vàng chạy tới.

“Sao sao, có chuyện gì vậy?”.

Bạch Mạc Dương lấy lại tinh thần, nghiêm mặt nhìn Từ Thư Nam.

“Cô ấy chạm vào người tôi”.

Từ Thư Nam ngồi xuống.

“Ai chạm?”.

“Giản Mạn”.

Nghe vậy, Từ Thư Nam mở hộp thuốc mang theo bên người, vừa lục vừa hỏi:

“Thuốc tôi chuẩn bị cho cậu dùng hết rồi à? Sao không nói?”.

“Thuốc vẫn còn”.

Từ Thư Nam ngừng tìm thuốc, chán nản nhìn Bạch Mạc Dương.

“Có thuốc thì gấp gáp gọi tôi làm gì?”.

Bạch Mạc Dương cởi cúc áo, xắn ống tay lên, sau đó lại kéo kéo cổ áo xuống.

“Nhìn đi”.

Từ Thư Nam nhìn cánh tay rắn chắc, sau đó lại nhìn chiếc cổ trắng như ngọc cùng xương quai xanh gợi cảm của Bạch Mạc Dương, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.

“Cậu….không bị gì sao?”.
« Chương TrướcChương Tiếp »