Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Trọng Sinh Vợ Tôi Trở Nên Ngọt Ngào

Chương 59

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Mạc Dương, không phải lúc nãy anh nói muốn đi vệ sinh sao. Em dẫn anh đi”. Giản Mạn vội vội vàng vàng kéo Bạch Mạc Dương đi về phía nhà vệ sinh.

Bạch Mạc Dương cau mày miễn cưỡng đi theo cô.

Giản Mạn đóng cửa lại, lo lắng nhìn anh.

“Không phải em đã nói không cho bọn họ đi cửa sau sao? Anh không hiểu à?”.

Ánh mắt anh rơi trên bàn tay đang nắm chặt cổ tay trắng nõn của mình, sắc mặt trở nên khó coi. Trong mắt xoẹt qua tia sững sờ.

Thấy Bạch Mạc Dương im lặng, không biết đang nhìn gì nữa, cô lúc này mới cúi xuống, phát hiện mình đang nắm tay anh, cô vội vàng buông ra.

“Xin...xin lỗi. Lúc đó em vội quá…không cố ý chạm vào anh…”.

“Anh không nói chuyện đó”. Bạch Mạc Dương ngắt lời cô, vẫn cau mày.

Giản Mạn ngây người chớp chớp mắt, chẳng lẽ kiếp này khác kiếp trước, cô có thể chạm vào anh sao?

Nhưng rõ ràng cô nhớ, kiếp trước có một người hầu mới đến, khoảng độ hai mươi tuổi, rất xinh đẹp. Có lẽ mê đắm sắc đẹp của Bạch Mạc Dương, giả vờ ngã vào lòng anh.

Phong thái ôn nhuận thường ngày biến mất, không hề thương hoa tiếc ngọc lùi lại vài bước, cô gái trực tiếp ngã xuống sàn.

Sau đó anh trở về phòng ngủ tắm hơn hai tiếng đồng hồ cũng vứt luôn bộ quần áo đang mặc.

Ngày hôm đó, cô bé đó cũng bị sa thải.

Đang miên man suy nghĩ, bên tai truyền đến tiếng nước chảy ào ào. Giản Mạn hoàn hồn, nhìn Bạch Mạc Dương đang kịch liệt rửa tay.

Hừ, đúng là cô nghĩ nhiều, mới nắm có chút đã rửa tay rồi.

Anh vẫn là Bạch Mạc Dương không thích người khác chạm vào người.

Bạch Mạc Dương sau khi rửa tay xong liền bước ra ngoài.

“Chuyện đó….”. Giản Mạn còn chưa nói hết, Bạch Mạc Dương đã đi ra khỏi nhà vệ sinh. Có vẻ anh rất tức giận.

Giản Mạn đánh vào tay mình, ai bảo cô ngu ngốc đắc tội với anh cơ chứ. Sau này có còn được sống tốt ở Bạch gia nữa không đây.

Phải nhớ kỹ.

Không được đυ.ng.

Không được đυ.ng.

Nhất định không được đυ.ng vào anh ta.

Chuyện quan trọng phải nói ba lần.

Giản Mạn trở về phòng khách, ngồi xuống chiếc sô pha đơn, không dám ngồi bên cạnh anh nữa. Mặc dù lúc nãy có giữ khoảng cách nhưng mà cô tốt nhất cứ né càng xa càng tốt.

“Mạc Dương, chúng ta đều là người một nhà. Không cần đến thử vai đúng không?”.

Tống Giai Nghiêu cười đến rạng rỡ.

Bạch Mạc Dương vẻ mặt ôn hòa.

“Công ty có quy tắc của công ty, nếu như con phá lệ e rằng sau này sẽ rất khó quản lý. Không phải chị Giản rất có thực lực sao? Nếu như bằng thực lực của mình có thể vào được đoàn, con sẽ cho người chiếu cố ”.

“Nhưng mà….”.

“Khụ khụ khụ…”. Bạch Mạc Dương ôm ngực ho dữ dội, gân xanh trên cổ cũng hiện lên.

“Xin lỗi, con hơi khó chịu. Phiền mẹ nói với bà một tiếng, con xin phép về trước”.

Tống Giai Nghiêu đứng dậy đi theo Bạch Mạc Dương, vẻ mặt lo lắng, chuyện còn chưa giải quyết xong thì về cái gì?

“Hay là con lên lầu nghỉ ngơi một chút, mãi mới có dịp về nhà, ăn xong rồi về”.
« Chương TrướcChương Tiếp »