Chương 55

“Vâng ạ. Cứ theo cách cũ mà làm, mẹ trước tiên cứ mắng nó một trận đi. Sau đó con đến dỗ dành nó một chút, tự nhiên nó sẽ giúp con thôi”.

“Mẹ biết rồi. Lát nữa con đừng có nhìn chằm chằm Bạch Mạc Dương. Con là diễn viên, chú ý hình tượng mình một chút”.

“Con hiểu, con sẽ để lại ấn tượng tốt cho anh ta. Tuy rằng không gả cho Bạch Mạc Dương, nhưng con sẽ cho anh ta thấy, con mạnh hơn con ngốc kia hàng trăm lần!”.

“Con so với nó làm gì, con tiện nhân đó…không cùng đẳng cấp với con”.

Giản Mạn sa sầm mặt mũi, cô không nghe tiếp được nữa, xoay người đi xuống lầu. Đúng như cô nghĩ, Giản San không phải người tốt.

Có phải trước đây mắt Giản Mạn chứa toàn phân không? Ngay cả Bạch Liên Hoa xấu xa rành rành trước mặt còn không nhìn rõ?

Đường Gia coi thường IQ của cô ta cũng không sai.

Thảo nào kiếp trước Đường Gia muốn tuyệt giao.

Ngay cả Đường Gia còn không muốn làm bạn với một kẻ ngốc như Giản Mạn. Với chỉ số thông minh âm vô cực của cô ta, thật sự khiến người ta muốn chửi thề.

Giản Mạn bước xuống lầu, ngó nghiêng xung quanh không thấy Bạch Mạc Dương đâu. Cô chạy đi hỏi người làm. Bà chỉ vào cánh cửa đang khép hờ bảo rằng anh vừa mới ra ngoài.

Giản Mạn bước đến cửa, thấy Bạch Mạc Dương đang đứng nghe điện thoại, một tay đút vào túi quần, cau mày nhìn gấu quần ướt sũng của mình.

Cảm nhận được có người đang nhìn, anh quay đầu lại, nhìn thấy cô anh khẽ gật đầu. Nói với đầu dây bên kia: “Cứ như vậy đã”. Sau đó cúp điện thoại.

Giản Mạn có chút ngượng ngùng nói: “Em có làm phiền anh không?”.

Bạch Mạc Dương mỉm cười lắc đầu.

“Không sao, bà nội ngủ rồi?”.

“Ừ”. Giản Mạn đi đến bên cạnh, cô nhìn chằm chằm quần anh.

“Ngại quá, trong nhà không có quần nào vừa với anh cả. Hay để em gọi Vu Kiến Tương đem đến nha?”.

Bạch Mạc Dương trầm ngâm suy nghĩ.

“Về nhà thay cũng được”.

Giản Mạn gật đầu, suy nghĩ gì đó liền nói tiếp.

“Nếu như người nhà của em nhờ anh chuyện gì, anh không cần nghĩ cho em. Cứ làm theo ý mình”.

“Hả?”. Bạch Mạc Dương nghi hoặc nhìn cô.

“Nếu như chị gái và mẹ em nhờ anh giúp đỡ chuyện gì, anh không được cho họ đi cửa sau. Mọi thứ phải tuân theo đúng quy tắc của công ty. Không muốn giúp cứ thẳng thừng từ chổi. Hiểu chưa?”.

Bạch Mạc Dương sửng sốt, khóe miệng cong lên, nhìn cô mà không nói gì.

Giản Mạn có chút ngại, xoa xoa thái thương, cô cúi đầu xuống.

“Em không có ý gì khác. Chỉ là không muốn gây phiền phức cho anh. Em sợ cứ giúp một lần, lần sau bọn họ lại dây dưa”.

Bạch Mạc Dương rời mắt khỏi Giản Mạn, quay qua nhìn bãi cỏ xanh mướt, nhẹ giọng nói: “Đó không phải người nhà của em sao?”.

Nói cách khác, tại sao lại không giúp đỡ người thân của mình?

Giản Mạn cười tự giễu, Tống Giai Nghiêu ép cô gả vào Bạch gia, chẳng qua là muốn lợi dụng cô để thăng quan tiến chức, người như vậy có xứng với hai chữ “người nhà” hay không?

“Vì là người thân, nên em mới hy vọng bọn họ có thể chân chính làm việc. Những thứ dựa vào người khác mới có sẽ không tồn tại được lâu. Tự mình nỗ lực mới xứng đáng với những gì bản thân làm ra”.

Bạch Mạc Dương quay đầu nhìn Giản Mạn, ánh mắt sâu thăm thẳm, giống như có thể nhìn thấu lòng người, sau đó anh quay đi chỗ khác.

“Không ngờ em còn nhỏ mà hiểu chuyện như vậy”.