Chương 53

Giản Mạn ngồi trong xe, lặng lặng ngắm nhìn hàng cây ngô đồng bên ngoài dần khuất dạng . Cô miên man nhớ lại chuyện kiếp trước. Ngày đó Bạch Mạc Dương do sức khỏe yếu nên không đi cùng cô. Gia đình cô chuẩn bị sẵn một bàn tiệc lớn, còn đi khoe với hàng xóm, con rể là nhị thiếu gia của Bạch thị.

Hôm đó có rất nhiều người đứng ngồi không yên, thấp thỏm đứng chờ ngoài cửa. Có người tò mò muốn xem vị thiếu gia kia trông như thế nào, có người lại muốn xem trò cười, xem con rể nhà họ Vân có giống như lời đồn hay không.

Kết quả chỉ có một mình cô về nhà.

Cha mẹ cảm thấy xấu hổ, lớn tiếng đuổi mấy người hàng xóm. Hai người họ thẹn quá hóa giận, trút hết tội lỗi lên đầu cô.

“Khụ khụ khụ…”.

Bên cạnh vang lên tiếng ho khan.

Giản Mạn giật mình, cô quay sang nhìn Bạch Mạc Dương ngồi bên cạnh. Hôm nay anh mặc một bộ âu phục chỉnh tề, áo sơ mi trắng, quần tây đen khác hẳn so với dáng vẻ thường ngày.

“Nếu không khỏe, em có thể đi một mình”.

Bạch Mạc Dương dịu dàng nhìn cô, “Không sao”.

Giản Mạn không nói gì nữa, tiếp tục thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ. Phần lớn thời gian hai người ở bên nhau đều im lặng như thế này.

Kiếp trước của cô cũng như vậy, nhưng khác biệt là tâm trạng của cô.

Kiếp trước cô im lặng chính là sợ hãi và khẩn trương.

Bây giờ…có lẽ là do đã chết một lần. Nếu không phải Bạch Mạc Dương bên cạnh ho lên vài tiếng, cô thật sự coi anh như không khí.

Xe dừng lại trước cổng biệt thự, trước cửa đã có người làm chờ sẵn.

Hôm nay Vu Kiến Tương không đi theo Bạch Mạc Dương. Trước khi ra ngoài, Tô Khánh Hoa dặn đi dặn lại Giản Mạn phải chăm sóc tốt cho anh.

Sau khi xuống xe, Giản Mạn đi theo Bạch Mạc Dương. Biết anh không thích người khác đến gần liền giữ khoảng cách nhất định.

Nửa đêm hôm qua đột nhiên mưa lớn, trước cổng biệt thự Giản gia có một bãi cỏ lớn, trên thảm cỏ xanh mơn mởn vẫn còn động lại những giọt nước mưa trong vắt.

Giản Mạn đi bên cạnh Bạch Mạc Dương, ánh mắt rơi vào đôi giày da bóng loáng sạch sẽ của anh, khi anh giẫm lên bãi cỏ, mũi giày liền dính dẫm nước mưa.

Bẩn!

Bạch Mạc Dương bị ám ảnh cưỡng chế, quần áo thường ngày đều là màu trắng, sạch sẽ và không dính một hạt bụi nào. Anh ta ưa sạch sẽ như vậy, bây giờ giày bị bẩn một mảng lớn, có thể chịu được không?

Theo bản năng, cô ngước mắt nhìn Bạch Mạc Dương. Anh đang cúi đầu nhìn xuống đôi giày của mình, hơi cau mày, rõ ràng là đang không vui. Nhưng anh chỉ nhìn mà không nói gì.

“Sau khi vào nhà em sẽ lau lại cho anh”.

Anh ngây người, không ngờ cô lại để ý đến chi tiết nhỏ như vậy. Anh quay đầu nhìn cô, trong mắt hiện lên tia kinh ngạc.

Anh không may dẫm phải vũng nước nhỏ dưới chân, thân thể lảo đảo đứng không vững.

Giản Mạn vội vàng đỡ lấy anh, “Anh không sao chứ?”. Vừa hỏi cô vừa nhìn gấu quần đã ướt một mảng của anh, cô thầm nghĩ, thôi rồi, nhà cô làm gì có quần cho anh thay.

Cô nắm lấy tay anh, tay kia đỡ lưng anh.

Sau đó cô tá hỏa phát hiện mình đã vi phạm điều cấm kỵ của anh, vội vàng thu tay. Cô lắp bắp nói: “Xin lỗi...em…”