Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Trọng Sinh Vợ Tôi Trở Nên Ngọt Ngào

Chương 464

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lệ Ích Khiêm đau lòng nhìn cô, nhẹ giọng trấn an: "Em đừng giận, anh biết em không say mà". "Đừng lấy lý do em say để từ chối em". Bạch Cẩn Nhàn chống hai tay lên lưng ghế chặn đường lui của anh.

Lệ Ích Khiêm mím môi gật đầu.

Bạch Cẩn Nhàn lại cúi đầu hôn anh.

Lệ Ích Khiêm hít thở không thông, trên trán bắt đầu nổi lên những đường gân xanh chìm nổi, hai tay đặt trên ghế cuộn lại thành quyền, hàng ngàn tế bào chạy suốt trong cơ thể bắt đầu lên tiếng kêu gào, trên gương mặt lộ rõ vẻ nhẫn nại cực độ.

Đột nhiên anh xoay người đè Bạch Cẩn Nhàn xuống ghế, đáy mắt ánh lên ngọn lửa du͙© vọиɠ, khàn giọng nói: "Nhàn, anh là đàn ông, em đang đùa với lửa đó...".

Bạch Cẩn Nhàn vòng tay qua cổ Lệ Ích Khiêm, kéo anh lại gần, "Đêm nay...ở lại với em được không?".

"Em có hối hận không?".

"Em không bao giờ hối hận".

Lệ Ích Khiêm vẫn còn chút do dự, "Nhàn...".

"Anh đang sợ...hay là bản thân anh không muốn?". Bạch Cẩn Nhàn ngắt lời, "Nếu là vế trước thì em có thể tha thứ, nhưng nếu là vế sau....".

Khựng lại một chút, Bạch Cẩn Nhàn hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp: "Anh có thể đi ngay bây giờ, sau này em không làm phiền anh nữa".

Lệ Ích Khiêm nhìn cô, sau đó cúi đầu chặn môi cô lại.

Khoảnh khắc môi anh chạm vào, cô không nhịn được mỉm cười, chứng tỏ anh vẫn có tình cảm với cô mà, đúng không?

Nhiệt độ trong phòng tăng lên, trong không khí vẫn còn đọng lại mùi hương của tình yêu.

Ánh trăng lờ mờ chiếu xuống xuyên qua tấm rèm, rồi lại e ấp trốn đi.

-------

Thấy Bạch Mạc Dương bế Giản Mạn đang say khướt đi vào, Tô Khánh Hoa vội vàng chạy tới.

"Sao lại say mèm rồi?".

Bạch Mạc Dương dịu dàng nhìn cô đang ngủ say sưa trong lòng mình, bất lực đáp: "Cô ấy nhậu với Cẩn Nhàn".

"Nhàn Nhàn có sao không?".

"Không sao đâu, có Ích Khiêm ở đó mà mẹ".

Tô Khánh Hoa gật đầu, cùng Bạch Mạc Dương đi lên lầu, bà biết Nhàn Nhàn có tình cảm với Lệ Ích Khiêm, nhưng đó đã là chuyện của mười năm trước rồi, mười năm cắt đứt liên lạc, nguyên do là gì bà cũng nghe qua rồi.

Mười năm trôi qua, mọi hiểu lầm đã được gỡ bỏ, bệnh tình của Nhàn Nhàn bây giờ vẫn chưa khá lên là bao, nhưng Lệ Ích Khiêm vẫn bằng lòng ở bên cạnh chăm sóc cho con bé, chứng tỏ cậu ta vẫn còn tình cảm với Nhàn Nhàn, có phải không?

Suy đi nghĩ lại, Tô Khánh Hoa quay qua hỏi Bạch Mạc Dương: "Hay là mẹ đến nhà họ Lệ bàn chuyện giữa Nhàn Nhàn và Ích Khiêm nhỉ?".

"Đều là người lớn cả rồi, mẹ đừng bận tâm nhiều quá, cứ để mọi thứ thuận theo tự nhiên đi ạ".

Tô Khánh Hoa còn muốn nói thêm gì đó nhưng lại thôi.

Bạch Mạc Dương mở cửa đi vào phòng, nhẹ nhàng đặt cô lên giường, đắp chăn cho cô.

Tô Khánh Hoa đi vào phòng tắm lấy một chậu nước ấm, "Con mới khỏe lại, để đó mẹ trông con bé cho. Mau về phòng nghỉ ngơi đi".

"Không cần đâu ạ, Mạn Mạn rất ngoan. Con chăm sóc cô ấy là được rồi". Bạch Mạc Dương bê chậu nước, "Mẹ về phòng nghỉ đi".

Tô Khánh Hoa cũng không ép nữa, nhưng bà thức đợi đến giờ này là vì vẫn còn có chuyện quan trọng muốn hỏi: "Cái đó...báo cáo kết quả sao rồi?".
« Chương TrướcChương Tiếp »