Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Trọng Sinh Vợ Tôi Trở Nên Ngọt Ngào

Chương 456

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Em tin chắc rằng người đó không phải anh". Giản Mạn dụi dụi vào lòng anh, biểu thị niềm tin cô dành cho anh. Bạch Mạc Dương cúi đầu hôn cô một cái rồi nói tiếp: "Lúc đó bố anh đã qua đời, nếu anh vào tù, nhà anh sẽ tan nát mất. Mẹ đã cố gắng hết sức để bảo vệ anh và vị trí tổng giám đốc của mình. Ông nội tuy rằng rất tức giận, nhưng người cũng không nỡ nhìn nhà anh lụi bại nên đã ém chuyện này xuống. Tung tin rằng dì anh tự tử".

Giản Mạn cuối cùng cũng hiểu ra tại sao Bạch Ích Thần lại ghét mẹ con anh đến vậy. Bạch Nhất Phàm bị tai nạn cũng là do đã cãi nhau với Tô Khánh Hoa, mà cái chết của Bạch Tư Kỳ lại liên quan đến Bạch Mạc Dương. Có ghét cũng chẳng lấy gì làm lạ.

Giản Mạn lại nhớ đến Lý Uẩn Thu, "Nhưng mà bà nội tin anh có đúng không?".

Bạch Mạc Dương im lặng một lúc mới đáp lại: "Ông nội thì hành động theo lý trí, nhưng mà bà nội thì theo cảm xúc nhiều hơn. Có lẽ trong lòng bà, dù sự thật có là gì bà vẫn hết mực thương yêu những người thân ruột thịt của mình. Bà thà tin rằng dì là do Dương Khâm Minh gϊếŧ còn hơn là tin rằng cháu mình đã gϊếŧ. Có lẽ là do bà muốn bảo vệ cốt nhục cuối cùng của nhị phòng. Tất nhiên không thể loại trừ bà tin tưởng anh vô điều kiện giống như em".

"Lòng người thật khó đoán", Giản Mạn thầm nghĩ.

Không thể lúc nào cũng nhìn mặt mà bắt hình dong được, Lý Uẩn Thu rất thương yêu anh, đó là sự thật. Nhưng bây giờ, đến cả anh cũng không biết được liệu tình yêu đó có đi kèm cái gì hay không?

Hà Như Quân nhìn thì có vẻ thương cô, nhưng thực ra cũng chỉ là lợi dụng cô mà thôi.

Lòng người mới là thứ khó đoán nhất.

Giản Mạn ngước mắt nhìn anh, "Vậy từ khi nào anh phát hiện mình dị ứng với phụ nữ?".

"Tại đám tang của dì, anh bị người ta đầu độc suýt chết. Mẹ nhận ra có người muốn hại anh, không dám tin tưởng ai nữa nên đã nhờ Ích Khiêm và Thư Nam bí mật đưa anh ra nước ngoài chữa trị. Anh hôn mê hơn một tháng, lúc tỉnh lại thì phát hiện mình dị ứng với phụ nữ".

Giản Mạn cau mày, có lẽ nào việc anh dị ứng với phụ nữ không liên quan gì đến cái chết của Bạch Tư kỳ? Nhưng mà...

"Vậy tại sao anh lại mất đi ký ức ngày hôm đó?".

Bản thân anh cũng bối rối, "Anh không biết".

"Hay là anh cứ nghe lời bác sĩ Từ một lần đến gặp bác sĩ tâm lý đi xem sao. Có thể anh sẽ nhớ lại đoạn ký ức đó, mọi chuyện không phải đã sáng tỏ rồi sao?".

Bạch Mạc Dương im lặng nhìn cô.

Giản Mạn khó chịu đánh anh một cái, "Sao anh cứ nhìn em hoài vậy?".

"Thư Nam tìm em à?".

Giản Mạn không giấu gì, thành thật đáp: "Bác sĩ Từ cũng chỉ là muốn tốt cho anh mà".

Bạch Mạc Dương nhướng mày, "Em cũng cho rằng đầu óc anh có vấn đề sao?".

"Không hề, em thấy anh rất hoàn hảo, anh là người đàn ông tuyệt nhất trên đời này. Nhưng mà chúng ta không thể thay đổi cách nghĩ của người khác được. Để chứng mình rằng bác sĩ Từ đã sai, anh phải đến gặp bác sĩ tâm lý".

Bạch Mạc Dương mềm lòng nhìn cô đang thao thao bất tuyệt lấy lòng mình.

Cô lại nói tiếp: "Còn nữa, Cẩn Nhàn cũng không muốn đi gặp bác sĩ tâm lý. Tuy anh là em trai nhưng dù sao anh cũng là đàn ông, đàn ông đàn ang phải mạnh mẽ hơn đi chứ. Anh phải làm gương để cho Cẩn Nhàn noi theo. Là một người chị chắc chắn chị ấy sẽ thấy xấu hổ, đến lúc đó không cần nói chị ấy cũng tự xách đít đi".
« Chương TrướcChương Tiếp »