Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Trọng Sinh Vợ Tôi Trở Nên Ngọt Ngào

Chương 450

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bạch Cẩn Nhàn rụt tay lại, nghĩ là một chuyện, đối mặt lại là một chuyện khác. "Tôi...tôi chưa sẵn sàng lắm. Không biết nên đối mặt với em ấy như thế nào cả".

Giản Mạn hiểu được suy nghĩ của Bạch Cẩn Nhàn, cô vẫn chưa hoàn toàn buông bỏ được cảm giác tội lỗi trong lòng mình, làm sao có thể ngay lập tức bảo cô gặp mặt Bạch Mạc Dương được.

Nếu như năm đó bà cô không nhập viện, không ai chăm sóc, có lẽ cô sẽ không bao giờ có đủ dũng khí để đối mặt với tất cả những điều đó.

Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, Từ Thư Nam mở cửa bước vào, mỉm cười gật đầu chào Giản Mạn: "Chị dâu".

Giản Mạn lịch sự gật đầu, "Bác sĩ Từ".

"Không làm gián đoạn hai người nói chuyện đó chứ?".

"Không có". Giản Mạn nghĩ Bạch Mạc Dương đang đợi mình ở bên ngoài nên cũng đứng dậy, "Cậu có chuyện cần nói với Cẩn Nhàn sao? Vậy tôi...".

"Không, em tìm chị dâu đó". Từ Thư Nam vội vàng ngắt lời.

Giản Mạn ngạc nhiên chỉ vào mình, "Tìm tôi?".

"Đúng rồi, em nói ngắn gọn cho dễ hiểu nha? Lúc nhỏ, Mạc Dương do chứng kiến cái chết của dì mình nên bị mất trí nhớ tạm thời, điều trị nhiều năm rồi mà cậu ta vẫn không nhớ ra được chuyện xảy ra năm xưa.

Em nghĩ cũng do chuyện đó nên tâm lý của cậu ta có chút bất ổn, khuyên cậu ta đến gặp bác sĩ tâm lý lâu rồi mà không được".

Từ Thư Nam khựng lại, nhìn qua Bạch Cẩn Nhàn.

Anh nói tiếp: "Thật ra cũng không có gì to tát lắm, vả lại đến gặp bác sĩ tâm lý đâu có nghĩa là do người đó bị thần kinh. Bác sĩ sẽ giúp người đó cởi mở nút thắt trong lòng, dần dần buông xuôi nỗi phiền muộn của mình. Hy vọng chị có thể thuyết phục Mạc Dương".

Nói xong, anh lén nhìn Bạch Cẩn Nhàn, anh cố ý nói cho cô nghe, đúng là chị em có khác, tính y chang nhau.

Giản Mạn nhớ lại tin đồn kiếp trước cô nghe được, sốt sắng hỏi: "Bởi vì lúc Bạch Tư Kỳ chết, Mạc Dương cũng có mặt ở đó nên mới có tin đồn Mạc Dương gϊếŧ dì của mình sao?".

Từ Thư Nam gật đầu, "Mạc Dương đã quên đi chuyện ngày đó, nên khi người ta buộc tội, đổ hết tội lỗi lên đầu cậu ta, thì cậu ta chỉ im lặng không phản bác nửa lời".

"Chẳng lẽ lúc đó chỉ có mỗi Mạc Dương ở đó?".

"Dương Khâm Minh cũng ở đó". Bạch Cẩn Nhàn đáp.

Sắc mặt cô tái nhợt, rõ ràng chuyện năm đó cũng đã ám ảnh cô một thời gian dài.

Giản Mạn cau mày nói: "Người đó cũng có thể là Dương Khâm Minh cơ mà, đâu có ai tận mắt chứng kiến Mạc Dương gϊếŧ người?".

Từ Thư Nam thở dài, "Bạch Tư Kỳ bị dao đâm, mà trên con dao đó chỉ có dấu vân tay của Bạch Tư Kỳ và Mạc Dương".

Tất cả chứng cứ đều đổ dồn về Bạch Mạc Dương, Giản Mạn nhất thời cứng họng, nhưng cô không tin Bạch Mạc Dương lại gϊếŧ người.

"Đương nhiên là em không tin Mạc Dương gϊếŧ người, cho nên em mới đến nhờ chị đi thuyết phục cậu ta đến gặp bác sĩ tâm lý, nếu có thể khôi phục được ký ức ngày hôm đó, thì xem như mọi chuyện đã được sáng tỏ".
« Chương TrướcChương Tiếp »