Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Trọng Sinh Vợ Tôi Trở Nên Ngọt Ngào

Chương 448

« Chương TrướcChương Tiếp »
Giản Mạn cảm động khi nhìn thấy Bạch Cẩn Nhàn như vậy, dù là kiếp trước hay kiếp này, Bạch Cẩn Nhàn mà cô quen biết có thể hơi xấu tính nhưng ít nhất cũng thấy được cô ấy đã thay đổi. Có lẽ chính sự hận thù đã khiến cô trở nên gai góc và chai sạn như vậy.

Nhưng bây giờ, hận thù tan biến, cô yếu đuối đến tuyệt vọng, Bạch Cẩn Nhàn thế này khiến người ta rất đau lòng.

Giản Mạn đột nhiên nhớ lại chuyện kiếp trước, cô nhìn Bạch Cẩn Nhàn nói: "Để em kể chị nghe một câu chuyện nhé?".

Bạch Cẩn Nhàn chậm rãi quay đầu, đôi mắt đẫm lệ nhìn cô, "Chuyện gì?".

Giản Mạn trầm ngâm nhìn ra ngoài cửa sổ, một lúc sau mới lên tiếng: "Ngày xửa ngày xưa, có một cô bé thuở nhỏ không được cha mẹ yêu thương, cô lớn lên dưới tình thương và vòng tay ấm áp của bà ngoại.

Bà rất yêu cô, chỉ cần cô thích, dù là quần áo, đồ dùng học tập hay là đồ chơi, bà đều sẽ dành dụm từng chút một để mua cho cô.

Có lần, có một người trong làng mời một đoàn kịch đến để hát mừng sinh nhật, đây là lần đầu tiên cô được nghe người thật hát kịch, trước đó cô chỉ được xem trên TV, xem nhiều cô cũng học theo ngâm nga vài câu.

Nhưng cảm giác khi nghe người thật hát lại hoàn toàn khác, cô lập tức yêu thức, say mê, nài nỉ bà cho mình theo học.

Bà nói cô đừng làm loạn nữa.

Cô lại bắt đầu nhõng nhẽo đủ kiểu.

Cuối cùng, bà đành khuyên nhủ cô, nói rằng ngày nay kịch không còn được ưa chuộng nữa, nếu hát mà không có ai nghe, liệu cô có chấp nhận không?

Cô kiên quyết nói có.

Bà lại hỏi, cô kiên trì được bao lâu? Có kiên trì được cả đời hay không?

Lúc đó còn quá nhỏ, cô không hiểu kiên trì là gì, chỉ ngây thơ gật đầu.

Sau đó bà đã cho cô đi học kinh kịch".

Bạch Cẩn Nhàn nghe xong, dần dần ổn định lại cảm xúc của mình.

"Cô bé đó có kiên trì được không?".

Giản Mạn nở nụ cười chua xót, "Kiên trì suốt mười lăm năm, nhưng đã bỏ cuộc rồi".

Bạch Cẩn Nhàn ngạc nhiên, "Đã kiên trì được mười lăm năm ròng, tại sao còn bỏ cuộc?".

"Bởi vì năm đó, bà ngoại qua đời, cô được cha mẹ đưa về thành phố. Bọn họ phản đối việc cô đi hát, ép cô phải đi lấy chồng".

Bạch Cẩn Nhàn tức giận, "Trên đời này sao lại có loại cha mẹ như vậy?".

"Đúng vậy, sao lại vậy nhỉ?". Giản Mạn ngước đôi mắt long lanh nhìn Bạch Cẩn Nhàn, "Đâu phải ai cũng giống như Tô Khánh Hoa và Bạch Mạc Dương chứ. Có được người thân như vậy là điều may mắn, chị phải nên trân trọng chứ không phải xa lánh bọn họ. Nếu như vậy bọn họ sẽ đau lòng lắm".

"Nhưng...". Bạch Cẩn Nhàn nhìn bàn tay mình, "Tôi đã từng muốn gϊếŧ bọn họ...".

"Đều đã qua rồi, họ không trách chị".

"Không...". Bạch Cẩn Nhàn lắc đầu, nước mắt rơi lã chã, cô nắm chặt tay, tự đấm vào ngực mình, "Tôi....không quên được".

Giản Mạn đứng dậy, đến bên giường Bạch Cẩn Nhàn ngồi xuống, nắm lấy bàn tay đang đấm liên tục vào ngực, "Chị biết không? Cô bé ấy đã làm một việc có lỗi với bà ngoại mình".

Bạch Cẩn Nhàn khựng lại, "Bà rất yêu thương cô, dành cho cô tất cả những gì mà cô muốn. Tại sao cô ấy.....". Nghĩ đến bản thân mình, Bạch Cẩn Nhàn lại ngừng lại.

"Tại sao cô ấy vẫn không cảm thấy đủ đúng không?". Giản Mạn tự hỏi rồi tự trả lời: "Đó là bởi vì cô đã nghĩ rằng, bà đối xử tốt với cô là nghĩa vụ của bà. Nếu cô muốn làm gì thì bà phải ủng hộ, cô không muốn làm, thì bà không được ép. Học kịch vừa khổ vừa chán, một cô gái nghịch ngỗ như cô thì sao mà chịu được những khổ cực đó?".
« Chương TrướcChương Tiếp »