Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Trọng Sinh Vợ Tôi Trở Nên Ngọt Ngào

Chương 443

« Chương TrướcChương Tiếp »
Giản Mạn cắn nhẹ môi, ngại ngùng nhìn anh, "Nếu anh thích thì sau này em sẽ thổi cho anh nghe". "Ừm". Nghĩ gì đó, Bạch Mạc Dương lại nói tiếp: "Nhưng mà bài này em không được cho người khác nghe".

Dáng vẻ của cô khi chơi bản nhạc này rất quyến rũ, anh không muốn để người khác thấy.

Giản Mạn chỉ đơn thuần nghĩ là vì bài hát này nói về tình yêu, cho nên anh mới không muốn cho người khác nghe, cô mỉm cười gật đầu đồng ý.

Xe dừng lại, lúc này cô mới nhận ra bọn họ không phải về nhà mà đến thẳng bệnh viện, cô lập tức nhớ lại lúc nãy anh bảo khó thở, sợ hãi nói: "Anh...".

"Anh không sao". Bạch Mạc Dương nắm tay cô, "Cẩn Nhàn không được khỏe nên anh dẫn em đến thăm chị ấy chút".

Giản Mạn thở phào nhẹ nhõm, lo lắng hỏi: "Cẩn Nhàn bị sao vậy anh?".

Bạch Mạc Dương dẫn cô xuống xe, vừa đi vừa kể cho cô nghe.

Bạch Cẩn Nhàn đã nói chuyện anh đến cứu Hiên Hiên với Dương Khâm Minh, sau đó cô ấy cũng phát hiện ra thân phận thật của Hiên Hiên. Anh cũng đã nói với Bạch Cẩn Nhàn về sự thật cái chết của mẹ cô ấy, còn nói thêm về tình hình hiện tại của Bạch Cẩn Nhàn.

Giản Mạn bị sốc, cô không ngờ sự thật lại như vậy, để giữ thanh danh cho em gái mình và Bạch Cẩn Nhàn, Tô Khánh Hoa thà chịu nhục chứ không nói một lời nào.

Còn Bạch Cẩn Nhàn lại ngu ngơ tin rằng chính Tô Khánh Hoa là người đã hại chết mẹ mình, hận bà suốt mười năm qua.

Quá tàn nhẫn, không một ai có thể chấp nhận được sự thật như vậy chỉ sau một đêm cả.

Giản Mạn quay sang nói với anh: "Anh yên tâm, em sẽ cố gắng thuyết phục chị ấy".

Cô bước tới phòng, định đưa tay gõ cửa, ánh mắt vô tình nhìn thoáng qua cảnh tượng bên trong qua khung cửa nhỏ, cô vội vàng quay đầu nhìn anh, "Hay là...mình đợi xíu nữa đi".

Bạch Mạc Dương khó hiểu, "Sao vậy em? Cẩn Nhàn chưa tỉnh hả?".

"Không....bọn họ..". Giản Mạn xấu hổ, quay mặt đi chỗ khác, "Thôi, anh tự xem đi".

Bạch Mạc Dương cũng cúi đầu nhìn vào, sau đó cũng xoay người, kéo cô rời đi.

Giản Mạn đi theo sau, "Anh không muốn vào à?".

"Chúng ta ra ngoài đi dạo một chút rồi quay lại cũng được".

"Dạ".

Mùa đông trời tối rất sớm, mới sáu giờ bên ngoài đã tối mịt, trong công viên không còn một bóng người, trời lạnh nên cũng không ai buồn đi ra ngoài.

Giản Mạn vừa đi vào, đột nhiên một trận gió lạnh thoảng qua, cô liền nắm lấy tay anh, "Ở đây lạnh quá, em sợ anh trúng gió, hay là mình vào trong ngồi đợi nhé?".

"Anh thấy nóng".

"Hả?".

Bạch Mạc Dương xoay người ôm lấy cô, "Mạn Mạn, anh muốn hôn em".

Giản Mạn sợ hãi nhìn xung quanh, đẩy anh ra, "Anh đừng có làm loạn nữa, lỡ ai nhìn thấy thì sao?".

"Trời lạnh như vậy, ai mà thèm ra ngoài". Bạch Mạc Dương vừa nói vừa tiến lại gần cô.

Giản Mạn xấu hổ, đưa tay chặn môi anh lại, "Không được".

"Người ta còn hôn nhau trong phòng bệnh được cơ mà". Bạch Mạc Dương bĩu môi nhìn cô.

Giản Mạn sửng sốt, mãi một lúc sau cô mới hiểu được ý của anh, vừa rồi cô thấy Lệ Ích Khiêm và Bạch Cẩn Nhàn đang hôn nhau, bảo sao anh lại kéo cô ra ngoài này,....

Anh còn ghen tị người khác hôn nhau á?

Vừa rồi không phải đã hôn trong xe rồi sao? Suýt thì ngạt thở.

"Không được, anh đừng....".
« Chương TrướcChương Tiếp »