Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Trọng Sinh Vợ Tôi Trở Nên Ngọt Ngào

Chương 439

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Cây sáo kia là quà của Hà Tử Ngọc, tôi vứt rồi". "....". Cho nên anh mới mua một cái y hệt để lừa cô ấy à? Ghen thì nói ghen đi...nhưng mà, "Sao bây giờ lại không nói là đã nhặt ở trên taxi nữa ạ?".

Bạch Mạc Dương không muốn cô vẫn xem đây là cây sáo mà Hà Tử Ngọc đã tặng, cho dù cây sáo kia đã mất rồi, anh vẫn không thích cô có ý nghĩ đó.

Bạch Mạc Dương hơi nhướng mày, "Cậu muốn nhặt không?".

Vu Kiến Tương vội vàng lắc đầu, "Dạ không".

Xe dừng lại ở ven đường, cách công ty của Giản Mạn không xa, đến giờ tan làm, từng tốp hai ba người nối nhau đi ra.

Vu Kiến Tương quay người hỏi anh: "Nhị thiếu gia có muốn tôi đến đón thiếu phu nhân không?".

Bạch Mạc Dương cau mày, "Cậu đón?".

Ngữ khí bình thản, nhưng lại cảm giác nó cứ sai sai làm sao ấy.

Vu Kiến Tương lập tức nhớ tới lần Giản Mạn bị chuốc thuốc mê, lúc xuống xe anh còn nói: "Nhị thiếu gia, sức khỏe anh không tốt, hay là để tôi bế cho". Lúc đó thái độ của thiếu gia cũng như vậy.

Anh nói: "Vợ tôi, cậu muốn bế à?". Vu Kiến Tương trong lòng thầm than thở, đúng là ngu quá mà, để bảo toàn tính mạng mình, từ giờ trở đi tôi sẽ không bao giờ xen vào nữa.

Vu Kiến Tương vội cười chữa cháy, "Ý tôi là sao thiếu gia không đến đón thiếu phu nhân ạ?".

"Không được, Mạn Mạn và tôi bí mật kết hôn, tôi tôn trọng quyết định của cô ấy".

"...".

Vu Kiến Tương cảm thấy nhị thiếu gia nhà mình đã thay đổi, từ trước tới nay anh vốn không gần gũi với người khác giới, ngay cả cô Từ cũng khó mà lại gần anh, không ngờ kết hôn xong, anh đã biến thành một người khác.

Từ sau cái hôm ôm ấp với thiếu phu nhân trên xe, hai người đó hoàn toàn quên mất sự hiện diện của anh mà thoải mái phát cẩu lương.

Vu Kiến Tương nhìn ra cửa, vừa đúng lúc thấy Giản Mạn đang sánh vai cùng một người đàn ông đi ra ngoài.

Hai người vừa nói vừa cười, không biết đang nói chuyện gì nữa.

Người đàn ông nhuộm tóc màu bạch kim, ăn mặc theo phong cách hip hop, nhìn qua trông rất trẻ, chắc chỉ độ hai mươi, đồng trang lứa với thiếu phu nhân.

Vu Kiến Tương theo bản năng quay đầu lại nhìn Bạch Mạc Dương, chỉ thấy anh đang cúi đầu ngắm nghía cây sáo trong tay, vẫn chưa biết phía trước xảy ra chuyện gì. Anh thở phào nhẹ nhõm, quay người tiếp tục nhìn về phía Giản Mạn.

Vu Kiến Tương nghĩ nếu Bạch Mạc Dương mà nhìn thấy sẽ giận lắm, ai lại muốn vợ mình qua lại với một người khác giới cơ chứ.

Đột nhiên phía sau truyền đến tiếng mở cửa, Vu Kiến Tương hoảng hốt quay đầu lại, Bạch Mạc Dương xuống xe đi về phía Giản Mạn.

Ủa alo?

Sao nói đang giấu bí mật? Tôn trọng quyết định của thiếu phu nhân cơ mà?

Đang làm cái gì vậy?

Vu Kiến Tương muốn lên tiếng nhắc nhở, nhưng lại nhịn xuống, tốt nhất là câm miệng, tránh bị liên lụy.

Giản Mạn ngạc nhiên khi thấy anh đang đi về phía mình, nghĩ đến cuộc hôn nhân bí mật giữa hai người, cô ngoảnh mặt đi, giả vờ không để ý đến, nói với đồng nghiệp bên cạnh: "Cậu về trước đi, tôi bắt xe bus về".

Người kia mỉm cười đáp: "Đi bus làm gì, để tôi đưa cậu về. Cậu sống ở đâu?".
« Chương TrướcChương Tiếp »