Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Trọng Sinh Vợ Tôi Trở Nên Ngọt Ngào

Chương 428

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Hai phòng". Bạch Mạc Dương nhướng mày, "Cậu chán vậy?".

"....Cô ấy là chị cậu đó".

"Vậy cứ chán tiếp đi".

Ở bên kia, Lệ Ích Khiêm cất điện thoại vào túi, quay người lại thì thấy Bạch Cẩn Nhàn đi ra từ phòng tắm, mái tóc ngắn gọn vẫn còn nhỏ nước, những giọt nước mát lạnh chảy xuống xương quai xanh xinh đẹp, thấm vào tà áo ngủ trắng.

Bắp chân thon thả như có như không ẩn hiện dưới lớp áo, vô cùng gợi cảm.

Lệ Ích Khiêm giả vờ bình tĩnh, ngoảnh mặt đi, "Em nghỉ ngơi đi, anh ở ngay cạnh phòng em, có gì thì gọi cho anh". Nói xong anh liền quay người rời đi.

"Lệ Ích Khiêm?". Bạch Cẩn Nhàn lên tiếng gọi lại.

Lệ Ích Khiêm dừng bước, không quay đầu lại.

"Hả?".

Bạch Cẩn Nhàn lau tóc, như đang tự trấn an mình, sau đó mới ngẩng đầu nhìn bóng lưng thẳng tắp của Lệ Ích Khiêm.

"Mười năm nay anh có thấy ghét em không?".

"Không".

Không?

Anh thậm chí còn không dám nhìn cô, chắc chắn là đang nói dối.

Bạch Cẩn Nhàn cười mỉa, "Hút thuốc, uống rượu, đi bar, cái gì mà em chưa từng thử qua?". Khóe môi cô cong lên tự giễu, "Sao có thể không ghét được cơ chứ?".

Lệ Ích Khiêm quay người nhìn cô, "Thật ra trong lòng em thật tâm không muốn làm tổn thương bọn họ, chỉ là hận thù che mờ mắt em nên em mới dùng những cách đó để làm bản thân mình tê liệt mà thôi".

Bạch Cẩn Nhàn giật mình, không ngờ Lệ Ích Khiêm lại để ý như vậy.

"Anh thay đổi rồi".

Lệ Ích Khiêm trầm mặc vài giây, "Theo thời gian, vạn vật rồi sẽ đổi thay".

Bạch Cẩn Nhàn gật đầu, đi đến sô pha ngồi xuống, bấm số điện thoại gọi phục vụ.

"Mang lên cho tôi một chai rượu vang". Nói xong, thấy Lệ Ích Khiêm vẫn còn đứng đó liền cau mày nói: "Qua đây ngồi uống với em vài ly đi chứ".

"Bác sĩ dặn dạ dày em không tốt, sau này uống ít thôi".

"Lải nhải như đàn bà ấy". Bạch Cẩn Nhàn dựa lưng vào ghế, mỉm cười nhìn anh, "Em quen rồi, không uống vài ly thì khó ngủ lắm".

Lệ Ích Khiêm vô thức lướt qua đôi chân thon dài của cô, do dáng ngồi nghiêng nên váy ngủ của cô hơi lệch sang một bên. Ánh mắt anh tối sầm, vội vàn nhìn đi chỗ khác, đi lại cầm chăn đắp cho cô.

"Cẩn thận cảm lạnh".

Bạch Cẩn Nhàn cong môi, "Còn biết quan tâm đến người khác nữa, xem ra thời gian qua anh đã thay đổi rất nhiều".

Lệ Ích Khiêm không đáp, lơ đễnh nhìn về phía cửa phòng.

"Cứ ngồi đi đã, một lúc nữa mới có rượu".

Lệ Ích Khiêm vẫn không nhúc nhích.

Bạch Cẩn Nhàn không để ý nữa, theo thói quen muốn lấy thuốc trong túi ra, nhưng sờ mãi không thấy túi áo đâu mới nhớ ra mình đang mặc áo ngủ khách sạn, còn thuốc thì đang ở trong túi áo khoác.

Cô vén chăn lên, đứng dậy đi vào phòng tắm, một lúc sau thì bước ra, trên tay kẹp một điếu thuốc của phụ nữ, cô đã châm lửa sẵn.

Lệ Ích Khiêm cau mày, "Em nói bỏ thuốc cơ mà?".

Bạch Cẩn Nhàn rít một hơi, nhả khói xong mới nói tiếp: "Nhân từ xíu đi".

Lệ Ích Khiêm mím môi không đáp.

Bạch Cẩn Nhàn đi lại ghế sô pha ngồi xuống, ném bao thuốc và bật lửa lên bàn.

"Em quen rồi, cần chút thời gian mới bỏ được".
« Chương TrướcChương Tiếp »