Chương 418

Lúc này Tô Khánh Hoa mới nhận ra tâm trạng của Bạch Cẩn Nhàn rất không ổn, ánh mắt hoảng hốt, cả người run lẩy bẩy. "Nhàn Nhàn, con sao vậy?".

"Trả lời tôi!". Bạch Cẩn Nhàn siết chặt cổ tay Tô Khánh Hoa, "Tôi chỉ muốn biết sự thật thôi, bộ khó lắm sao?".

Tô Khánh Hoa không thể bình tĩnh được nữa, "Nhàn Nhàn, có phải có ai nói gì đó với con không?".

"Mẹ tôi sao có thể gán ghép cho chị gái với chồng mình được chứ? Thật nực cười!".

Tô Khánh Hoa tái mặt, "Nhàn Nhàn, ai nói với con chuyện này?".

"Bà cũng thấy buồn cười đúng không?". Bạch Cẩn Nhàn đột nhiên cười lớn, "Còn nói gì mà, mẹ tôi vì muốn gϊếŧ đứa con trong bụng bà nên mới bỏ thuốc vào trà, nghĩ cũng hay, chỉ vì muốn tẩy trắng cho vợ mình mà con trai bà đã bịa ra câu chuyện hoang đường này đó. Khốn kiếp!".

Tô Khánh Hoa sợ hãi, "Dương Dương nói với con? Sao thằng bé biết được chuyện này/".

Đáy lòng Bạch Cẩn Nhàn chợt trầm xuống khi nhìn thấy phản ứng của Tô Khánh Hoa, mọi chuyện tưởng như đã dần sáng tỏ, nhưng cô lại không muốn chấp nhận, người mà mình đã hận mười năm, sao lại là nạn nhân được chứ?

Vậy những tổn thương cô đã gây ra cho họ suốt mấy năm qua thì sao?

"Nhàn Nhàn, con bình tĩnh lại đi". Tô Khánh Hoa nắm lấy tay cô, nhưng Bạch Cẩn Nhàn lại hất ra, đáy mắt ánh lên vẻ sợ hãi.

"Là bà đã gϊếŧ mẹ tôi, có đúng không?!".

Tô Khánh Hoa đau lòng nhìn cô, đứa con gái do chính tay bà nuôi dạy, bà không nỡ nhìn thấy cô suy sụp như vậy.

Giờ phút này còn quan trọng gì sự thật nữa?

Tô Khánh Hoa chậm rãi gật đầu, "Đúng".

"Tôi biết ngay mà". Tuy rằng nói như vậy, nhưng không hiểu sao tim cô lại đau như cắt, vô số ký ức tuổi thơ chợt đổ về.

Khi cô bị sốt, Tô Khánh Hoa đã túc trực ngồi bên giường cả đêm.

Từ nhỏ cô đã nghịch ngợm, thường xuyên gây gổ trong trường, lúc đó Tô Khánh Hoa đều đứng ra thay cô xin lỗi.

Lúc cô được xếp vào top 20 của đội tuyển học sinh giỏi, cô nhìn thấy Tô Khánh Hoa ngồi trên khán đài, hạnh phúc đến bật khóc.

Bạch Cẩn Nhàn lắc đầu, cố gắng thoát khỏi những ký ức tốt đẹp đó, nhưng nước mắt cứ lặng lẽ rơi xuống.

Mình bị gì vậy?

Tại sao lại khóc?

Tô Khánh Hoa hoảng sợ khi nhìn thấy Bạch Cẩn Nhàn khóc.

Bạch Cẩn Nhàn tuy là con gái, nhưng rất kiên cường mạnh mẽ, từ khi còn nhỏ cô là đứa trẻ mà dù cho có bị đánh nặng đến cỡ nào cũng không hề rơi một giọt nước mắt. Ngay cả khi mẹ mình chết, cô chỉ rưng rưng, cầm dao lên đòi gϊếŧ bà.

Tô Khánh Hoa đi lại nắm lấy tay cô.

"Nhàn Nhàn, đều là lỗi của dì, con muốn làm gì dì cũng được, nhưng con đừng làm đau bản thân..".

Bạch Cẩn Nhàn run lẩy bẩy, cô hất tay Tô Khánh Hoa ra, loạng choạng đi ra ngoài, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Tôi biết sẽ như vậy mà...tôi biết sẽ như vậy mà...".

Vừa bước tới cửa, nhìn thấy Lệ Ích Khiêm đứng trước mặt, mọi cảm xúc trong lòng cô bộc phát, cô thầm nghĩ: Đầu gỗ, tớ sai rồi.

Sau đó trước mắt tối sầm, cô ngã vào lòng Lệ Ích Khiêm.