Chương 416

Bạch Mạc Dương lắc đầu, "Đều là ruột thịt với nhau, tại sao cứ phải đối đầu nhau?". Bạch Cẩn Nhàn cười khẩy, "Ruột thịt? Cậu quên đã làm gì tôi à? Mẹ cậu thì sao? Quên hết rồi à? Đừng nói mấy câu ruột thịt, tình thân với tôi. Thật ghê tởm".

"Sở dĩ tôi làm vậy là để cho chị bình tĩnh lại, không làm gì bốc đồng để sau này lại phải hối hận".

Bạch Cẩn Nhàn rít qua kẽ răng, "Tôi chỉ tiếc rằng lúc đó mình quá mềm lòng, đáng ra tôi phải cầm dao đâm chết mấy người".

Bạch Mạc Dương trầm ngâm nhìn cô gái trước mặt mình, đó vẫn là cô chị đáng yêu dễ gần trong lòng anh, ý định ban đầu của anh là bảo vệ cô, nhưng không ngờ hận thù đã che mờ mắt cô, có lẽ lựa chọn giấu diếm là một sự sai lầm.

"Người gϊếŧ mẹ chị không phải mẹ tôi, là dì ấy tự sát".

Bạch Cẩn Nhàn phá lên cười, "Có nói dối thì cũng nói cho trót đi, xem thường IQ của người khác quá rồi đấy".

Bạch Mạc Dương bỏ ngoài tai những lời mỉa mai đó, chỉ nhàn nhạt nói tiếp: "Khi mẹ chị mang thai, Bạch Nhất Phàm không chịu nổi cô đơn, thường xuyên đi sớm về khuya, có khi còn qua đêm bên ngoài. Mẹ tôi thường xuyên đến Bạch gia để an ủi dì ấy, để giữ vững địa vị của mình, mẹ chị thấy Bạch Nhất Phàm có hứng thú với mẹ tôi nên đã đẩy bà ấy cho chồng mình...".

"Đừng có nói nhảm!". Bạch Cẩn Nhàn tức giận ngắt lời, "Bạch Mạc Dương, đừng có mà xúc phạm mẹ tôi! Chỉ vì Giản Mạn, mà cậu dám bịa ra câu chuyện hoang đường này. Cậu nghĩ tôi sẽ tin à?".

Bạch Mạc Dương lặng lẽ nhìn cô, không lên tiếng phản bác mà chỉ bình tĩnh kể tiếp: "Sau khi chị ra đời, vì lo lắng đứa con trong bụng mẹ tôi sẽ uy hϊếp đến địa vị của mình, mẹ chị đã lén bỏ thuốc vào trà của mẹ tôi, nhưng không hiểu sao đến phút cuối mẹ chị lại uống chén trà đó. Vốn cơ thể đã yếu sẵn, không chịu được phản ứng mạnh của thuốc, cộng thêm cảm giác tội lỗi và áp lực, cơ thể dì ấy không còn chống đỡ nổi nữa".

"Không, đừng có nói bậy!". Đầu óc cô rối bời, loạng choạng lùi lại sau mấy bước, cô trừng mắt nhìn Bạch Mạc Dương, "Rõ ràng là mẹ cậu muốn gϊếŧ mẹ tôi để giành quyền, sao cậu có thể nói dối trắng trợn như vậy?".

Bạch Mạc Dương đứng dậy, "Ông bà nội đều biết những chuyện đã xảy ra, chị có thể đến đó xác minh". Nói xong, anh quay người đi ra ngoài.

Bạch Cẩn Nhàn chạy theo, đứng chắn trước mặt Bạch Mạc Dương.

"Vậy cậu nói cho tôi nghe, nếu ông bà đã biết sự thật tại sao lại không nói ra? Còn mẹ cậu nữa? Sao không nói ra hết đi?".