Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Trọng Sinh Vợ Tôi Trở Nên Ngọt Ngào

Chương 415

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bạch Mạc Dương mở cửa phòng, trong phòng tối om, anh bước vào, đặt tô canh giải rượu lên bàn rồi đi lại kéo rèm lên. Ánh sáng xuyên qua cửa sổ chiếu vào, hắt lên chiếc giường lớn, người nằm trên giường khẽ cau mày, vẫn nằm im, quay mặt vào trong tiếp tục ngủ say.

Bạch Mạc Dương đi lại, "Cẩn Nhàn".

Bạch Cẩn Nhàn nhắm chặt mắt, lẩm bẩm nói: "Ồn quá".

"Lệ Ích Khiêm kìa".

Bạch Cẩn Nhàn vội vàng nhảy xuống giường, vuốt mái tóc đang rối của mình, mất một lúc sau cô mới bừng tỉnh lại.

Cô quay đầu lại nhìn về phía đầu giường, lúc này mới nhìn rõ người đàn ông trước mắt, cô sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh đã biến mất, khóe miệng lộ ra một nụ cười mỉa mai.

"Ô, hôm nay rồng lại đến nhà tôm à?".

Bạch Mạc Dương đi lại bàn ngồi xuống, "Dậy đánh răng rửa mặt đi".

Bạch Cẩn Nhàn muốn chửi thề, nhưng lại không dám. Cô không thể phủ nhận rằng mình rất sợ người đàn ông này.

Bạch Cẩn Nhàn bất đắc dĩ lững thững đi vào nhà tắm, trong lúc rửa mặt, cô cũng lờ mờ đoán ra được mục đích hôm nay Bạch Mạc Dương đến tìm mình, cô hít một hơi thật sâu, tự động viên mình: "Bạch Cẩn Nhàn, mày không được sợ. Cố lên!".

Bạch Cẩn Nhàn đi ra, thấy Bạch Mạc Dương đang ngồi một góc, chân dài tùy ý bắt chéo, góc áo khoác màu xám rũ xuống, khóe miệng vẫn luôn giữ nụ cười nhàn nhạt, chăm chú nhìn màn hình điện thoại.

Giờ phút này trông anh chẳng giống gì cái người tàn nhẫn, vô lương tâm nhốt cô vào phòng tối năm đó.

Thời gian như quay ngược trở về hơn mười năm trước, khi anh vẫn còn là chàng trai ấm áp, dịu dàng. Còn cô là cô gái nghịch ngợm suốt ngày bắt nạt anh, nhưng vẫn trìu mến gọi anh một tiếng em trai.

Thời gian đúng là khắc nghiệt, ai rồi cũng sẽ đổi thay.

Chưa bao giờ cô nghĩ rằng có một ngày mình lại sợ hãi thằng nhóc ngày xưa luôn bị mình bắt nạt.

Bạch Mạc Dương đặt điện thoại xuống, nhìn về phía Bạch Cẩn Nhàn, "Uống canh giải rượu đi".

Bạch Cẩn Nhàn định thần lại, cô hít một hơi thật sâu, dũng cảm bước tới, đứng cách Bạch Mạc Dương một khoảng.

"Không cần phải lấy lòng tôi, dù sao tôi cũng không quan tâm đâu".

Bạch Mạc Dương nhướng mày, nhìn chằm chằm Bạch Cẩn Nhàn, "Tại sao tôi phải lấy lòng chị?".

"Bởi vì tôi đã phát hiện ra Hiên Hiên thực ra là Giản Mạn. Cậu sợ tôi nói chuyện này với ông nội nên mới chạy đến lấy lòng tôi chứ gì".

Bạch Mạc Dương cong môi, lời nói thoát ra lại trái ngược hoàn toàn với vẻ mặt dịu dàng của anh.

"Chị nên biết, tôi có rất nhiều cách để khiến chị câm miệng đấy".

Bạch Cẩn Nhàn mất hết dũng khí, cô nắm chặt tay, cố gắng giữ bình tĩnh.

"Cậu định làm gì? Định gϊếŧ người diệt khẩu à?".
« Chương TrướcChương Tiếp »