Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Trọng Sinh Vợ Tôi Trở Nên Ngọt Ngào

Chương 413

« Chương TrướcChương Tiếp »
Giản Mạn nhìn qua Vu Kiến Tương đang ngồi ở ghế lại rồi lại nhìn Bạch Mạc Dương bên cạnh, nhẹ giọng nói: "Vu Kiến Tương còn đang ngồi phía trước kia kìa, anh có thể kiềm chế lời nói và hành động của mình chút được không?". Vừa rồi ở nhà ăn cũng vậy, ai ai cũng nhìn vậy mà vẫn cố chấp đòi nắm tay xem cô có bị bỏng không. Bộ anh không ngại hả?

Bạch Mạc Dương gọi một tiếng: "Kiến Tương".

Vu Kiến Tương vội vàng đáp: "Tôi không nghe cũng không thấy gì hết!".

Đột nhiên quên mất xe còn có một chức năng nữa, cái mà anh chưa bao giờ sử dụng. Anh ấn nút, một thanh chắn giữa ghế trước nhanh chóng hạ xuống.

"....". Làm cái quần gì vậy? Cứ như bọn họ chuẩn bị làm gì đó xấu hổ vậy?

Bạch Mạc Dương nhìn cô, lặp lại câu hỏi một lần nữa.

"Em ghét anh chạm vào em lắm hả?".

Giản Mạn không dám nhìn anh, cúi đầu nhìn tay mình.

"Em không ghét, chỉ là em chưa quen thôi".

Bạch Mạc Dương mỉm cười, "Chúng ta là vợ chồng, em phải tập làm quen".

"Dạ". Giản Mạn không rút tay ra nữa, mu bàn tay nóng ran, nhịp tim lại bắt đầu tăng vọt, không khí trong xe dần nóng lên khiến cô khó thở.

Phải dời sự chú ý mới được, "Anh nắm được điểm yếu gì của Dương Khâm Minh vậy?".

Nhắc đến Dương Khâm Minh, nụ cười của anh nhạt dần.

"Lần trước chính hắn là người thả cá diêu hồng vào hồ, sau đó sai người đẩy em xuống. Chỉ là hôm đó đông người quá, anh vẫn chưa tra ra được người đó là ai. Nhưng mà chỉ cần ném sự nghi ngờ về phía hắn, tự nhiên hắn cũng không dám hành động liều lĩnh. Dương thị đang gặp nguy hiểm, hắn không dám làm gì đâu".

Giản Mạn tức giận vỗ đùi, "Em không thân không quen, tại sao hắn lại nhắm vào em?".

"Không phải nhắm vào em, mà là nhắm vào anh. Hắn hy vọng anh không kết hôn, hai năm sau chết đi là xong chuyện. Nếu xảy ra điều gì vượt quá kế hoạch, hắn tự nhiên sẽ tìm cách thôi".

Giản Mạn sợ hãi, "Sao hắn lại nhắm vào anh?".

Những hình ảnh mơ hồ đó lại hiện lên trong đầu, không hề rõ ràng, chỉ có biển máu vẫn luôn ám ảnh trong ký ức của anh. Dương Khâm Minh luôn muốn anh chết, chỉ khi anh chết rồi, cái chết của dì mới theo anh xuống mồ. Không còn ai biết được sự thật.

Mặc dù anh không còn nhớ chính xác chuyện gì đã xảy ra, nhưng anh chắc chắn cái chết của dì có liên quan đến Dương Khâm Minh.

Bạch Mạc Dương nhìn đôi mắt trong veo của cô, không muốn cô biết đến mặt u tối đó, chỉ nắm chặt tay cô, dịu dàng nói: "Chắc là vì tiền. Trưa nay là lần đầu tiên em lên sân khấu. Em có muốn anh đến không?".

"Thôi đi, em không muốn gây sự chú ý".

Thực ra nguyên nhân chính vẫn là sợ thính giả ít quá, ngại.

Bạch Mạc Dương gật đầu, "Vậy tan làm anh đến đón em".

"Không cần đâu, hôm nay em có hẹn với dì Tần rồi". Sợ anh lại đòi đi theo, không hỏi được chuyện gì, nên cô vội vàng nói thêm: "Anh đừng có đi theo, dì Trần hiếu khách lắm. Em sợ dì ấy không cẩn thận lại chạm vào anh".

Bạch Mạc Dương gật đầu.

Lúc gần đến công ty, Giản Mạn bảo Vu Kiến Tương dừng xe cách đó một đoạn. Đến lúc dừng xe vẫn không thấy anh chịu buông tay, chỉ đành gỡ tay anh ra.

"Em đến nơi rồi".
« Chương TrướcChương Tiếp »