Chương 408

Khi cô và Bạch Mạc Dương đi vào nhà bếp đã nhìn thấy Bạch Ích Thần đang ngồi ở đầu bàn nói chuyện cùng Bạch Hạc Phàm. Chỗ ngồi đầu tiên bên phải vẫn còn trống, đó là chỗ của Lý Uẩn Thu.

Tô Khánh Hoa ngồi ở ghế thứ hai bên phải, bà ngồi thẳng lưng, nhìn xuống bàn, không biết đang nghĩ gì.

Hai người đi tới cùng nhau chào hỏi: "Ông nội, chú ba".

Bạch Ích Thần chỉ liếc qua rồi lại im lặng.

Bạch Hạc Phàm mỉm cười gật đầu, "Ngồi xuống đi, Sở Phàm chưa xuống, chúng ta đợi nó chút".

"Dạ". Bạch Mạc Dương và Giản Mạn lại chào Tô Khánh Hoa một tiếng rồi ngồi xuống bên cạnh.

Tô Khánh Hoa quay người, nhỏ giọng hỏi anh: "Đỡ hơn chút nào chưa con?".

Giản Mạn thấy Bạch Ích Thần nhìn qua, mất tập trung khi đang nói chuyện với Bạch Hạc Phàm. Sau khi thấy Bạch Mạc Dương ậm ừ, ông mới tiếp tục nói chuyện với Bạch Hạc Phàm.

Thực ra trong lòng ông vẫn luôn quan tâm đến anh, phải không?

Chẳng lẽ là bởi vì cái chết của Bạch Nhất Phàm có liên quan đến Tô Khánh Hoa, cộng thêm cái chết của cô con gái đầu Bạch Tư Kỳ lại liên quan đến Bạch Mạc Dương nên mới luôn ra vẻ lạnh nhạt đúng không?

Cô nhớ lại những lời cô nghe được từ những người hầu tám chuyện ở kiếp trước.

Bọn họ nói rằng Tô Khánh Hoa mặt dày dụ dỗ anh rể mình, sau khi mang thai thì đã nhẫn tâm gϊếŧ chị gái mình để lên làm nhị thiếu phu nhân Bạch gia.

Mặc dù sau này hai người có kết hôn, nhưng trong lòng ông vẫn luôn oán hận bà, hầu như đêm nào cũng chìm trong men say, về đến nhà lại cãi nhau với Tô Khánh Hoa.

Tô Khánh Hoa biết mình có lỗi nên hiếm khi nói lại, mỗi lần cãi vã chỉ nghe thấy tiếng chửi bới xỉ vả của Bạch Nhất Phàm.

Có một lần, hai người cãi nhau to, đồ đạc trong phòng bị ném hết xuống sàn. Tất cả những gì họ biết là Bạch Nhất Phàm hai mắt đỏ hoe lao đầu chạy ra ngoài, sau đó lại đi uống rượu, và rồi gặp tai nạn giao thông, tử vong tại chỗ.

"Em đói không?".

Giọng nói của anh khiến cô bừng tỉnh, cô quay đầu lại, thoáng thấy Tô Khánh Hoa, bà vẫn ngồi thẳng lưng, trên người mặc một bộ vest nữ, mạnh mẽ và lãnh đạm.

Có thật là bà quyến rũ anh rể vì hám lợi hay không?

Liệu có phải bà đã nhẫn tâm gϊếŧ chị mình?

Giản Mạn bình tĩnh lại, dựa sát vào người anh, "Một chút".

"Chờ anh". Bạch Mạc Dương định đứng dậy.

Cô vội vàng nắm tay anh, hạ giọng hỏi: "Anh định đi đâu?".

"Vào bếp lấy đồ ăn cho em". Bạch Mạc Dương thản nhiên đáp.

Ai nấy nghe thấy đều giật mình nhìn sang.

Bị người khác nhìn chằm chằm khiến cô cảm thấy hơi khó chịu, cô cúi đầu, "Không cần đâu mà".

"Em nói đói còn gì".

"....". Ôi giời ơi anh hai ơi, người ta đang nhìn kìa, anh im lặng chút được không?

"Lên xem thằng nghịch tử đó đã dậy chưa". Giọng nói lạnh lùng của Bạch Ích Thần vang lên.

Ngay lập tức, một người hầu cung kính đáp: "Tôi lập tức đi ngay". Sau đó liền xoay người đi ra ngoài, còn chưa kịp ra tới cửa, Bạch Sở Phàm đã ngáp ngắn ngáp dài đi vào.

Anh không thèm chào hỏi Bạch Ích Thần, tùy ý ngồi xuống bên cạnh Bạch Hạc Phàm, nhìn qua Bạch Mạc Dương hỏi: "Vết thương như nào rồi?".

"Vẫn ổn".

Bạch Sở Phàm cười mỉa, "Lừa ai vậy? Làm như chú chưa từng bị đánh ấy. Cháu nghĩ là người ta đánh yêu à?".