Chương 395

Bạch Mạc Dương không hề thấy ngại, nhẹ giọng nói: "Cháu bị thương thì làm ăn được gì mà hỏi?". Bạch Sở Phàm ngơ ngác một hồi, cũng đúng, bị thương thì chắc cũng không làm được gì đâu. Vẻ hưng phấn trong mắt anh nhạt dần, quay sang nhìn Từ Thư Nam, "Thư Nam, cháu kiểm tra vết thương trên lưng cho Mạc Dương đi".

Từ Thư Nam, "...". Thế thôi à? Hỏi thêm đi chứ? Mặc dù vẫn còn tò mò nhưng anh cũng không dám hỏi.

"Cởϊ áσ ra đi".

Bạch Mạc Dương ngồi yên, "Tôi không quen cởi đồ trước mặt người khác".

Từ Thư Nam liếc qua Bạch Sở Phàm và Giản Mạn, "Hai người ra ngoài trước đi".

"Ok". Giản Mạn xoay người định rời đi thì bị Bạch Mạc Dương kéo lại, "Em đừng đi".

Bạch Sở Phàm cau mày, "Thế chú cũng được ở lại đúng không? Đàn ông với nhau thì ngại cái gì? Để chú xem cháu bị có nặng không".

Bạch Mạc Dương: "Không phải ngại, cháu chỉ không quen thôi".

"Đồ cáo già". Bạch Sở Phàm đút tay vào túi, hậm hực đi ra ngoài.

Từ Thư Nam đi lại, thấy Bạch Mạc Dương cau mày thì dừng bước, "Ai làm gì cậu mà cau mày?".

"Tôi không quen cởϊ áσ trước mặt người khác". Bạch Mạc Dương lặp lại lần nữa, nghĩ gì đó lại bổ sung thêm, "Mạn Mạn là vợ tôi".

Từ Thư Nam hoảng hốt, "Wow, thế ra cậu muốn đuổi tôi ra ngoài chứ gì?".

Bạch Mạc Dương gật đầu.

"Tôi đi ra thì ai khám cho cậu?".

"Chỉ là vết thương ngoài da thôi, cậu ra ngoài đi, để hộp cứu thương ở lại là được".

Từ Thư Nam lập tức hiểu ý, lại muốn vợ chăm sóc chứ gì?

Đúng là cái đồ cáo già mưu mô xảo quyệt! Thằng bạn tồi!

Từ Thư Nam cười cười nhìn Giản Mạn, "Ha ha, em là người khác, thôi em ra ngoài nha".

Sau khi ra ngoài, anh vui lòng khép cửa lại.

Nhìn đi, lúc ở với vợ thì khác ơi là khác.

Không giống cái thằng cha vô tâm, lúc nào cũng muốn tống cổ anh qua Châu Phi.

Than ôi, đúng là khác một trời một vực.

Nháy mắt trong phòng chỉ còn lại Bạch Mạc Dương và Giản Mạn.

Do hồi sáng đi cùng Tần Nhã Nhu và Giản Mạn đến Lê Viên nên anh ăn mặc rất trịnh trọng.

Lưng bị thương nên cởϊ áσ cũng bất tiện, anh lúng túng quay lại nhìn cô.

Giản Mạn lập tức hiểu ý, đi lại cởϊ áσ khoác cho anh.

Bên trong vẫn còn một chiếc gile và một chiếc áo sơ mi trắng nữa.

Cô ngại ngùng không dám ngẩng đầu, sắp phải cởϊ áσ sơ mi rồi.

Nhưng nghĩ lại anh vì bảo vệ mình mà bị thương, cô phải chăm sóc anh thật tốt.

Nghĩ theo chiều hướng này khiến cô có thêm động lực hơn, động tác cũng nhanh nhẹn hơn.

Chiếc áo gile vừa vén lên, một màu đỏ thẫm đập vào mắt khiến cô hoảng sợ.

Bạch Mạc Dương quay đầu lại, "Sao vậy em?".

Giản Mạn nuốt nước bọt, "Máu".

Thấy mặt cô tái mét, anh biết cô đang sợ. Anh chỉ muốn cô cảm thấy có lỗi với mình mà chịu trách nhiệm thôi, chứ không hề có ý định muốn dọa cô.

Anh nhẹ nhàng nói: "Không sao đâu, chỉ là vết thương ngoài da thôi mà. Bôi thuốc là khỏi thôi".

"Thật không?".

"Thật".

Cô gật đầu tiếp tục giúp anh cởϊ áσ, dùng tay giữ chặt chiếc áo gile lên cao, sợ nó cọ vào lưng làm anh đau.