Chương 37

Giản Mạn nhìn thấy Tống Giai Nghiêu sắc mặt trắng bệch thì có chút buồn cười.

Kiếp trước, Vu Kiến Tương hận gia đình cô đến thấu xương.

Mỗi lần Giản Mạn đến tìm Bạch Mạc Dương đều bị Vu Kiến Tương hùng hổ chặn lại. Đương nhiên cô biết Vu Kiến Tương không phải đang giúp mình, mà là Giản Mạn ở bữa tiệc đính hôn thản nhiên biến Bạch Mạc Dương thành trò cười. Anh ta đơn thuần là tức giận thay Bạch Mạc Dương mà thôi.

Cha của Vu Kiến Tương là quản gia của nhà họ Bạch. Trước kia đều đi theo bảo vệ cha của Bạch Mạc Dương. Sau khi cha Bạch Mạc Dương qua đời không lâu, anh cũng đổ bệnh, thân thể cũng trở nên yếu ớt.

Vào thời điểm đó, Vu Kiến Tương đang ở trong quân đội. Cha anh đã yêu cầu sau khi anh xuất ngũ thì trở về chiếu cố cho Bạch Mạc Dương.

Hai người tuy thân phận là chủ tớ, nhưng quan hệ còn tốt hơn cả anh em.

Đây là những thông tin mà cô lụm nhặt được từ những người làm của Bạch gia ở kiếp trước.

“Kiến Tương, không được vô lễ”. Bạch Mạc Dương nhìn Vu Kiến Tương.

Vu Kiến Tương lập tức im lặng, ngoan ngoãn đứng sang một bên.

Tống Gia Nghiêu cười nói: “Không sao, là ta không biết dùng từ. Cháu mới nói mình đồng ý bí mật kết hôn có đúng không?”.

Bạch Mạc Dương gật đầu.

“Dương Dương….”.

“Mẹ, chuyện này cứ để con giải quyết”. Bạch Mạc Dương trầm giọng.

Tô Khánh Hoa nhìn Bạch Mạc Dương vài giây, sau đó mới quay qua nhìn Giản Mạn.

“Được rồi, tôi đồng ý. Nhưng cô phải sống ở đây. Sớm sinh quý tử cho Bạch gia”.

Giản Mạn “…..”. Sớm sinh quý tử? Bạch Mạc Dương có bao giờ đυ.ng vào phụ nữ đâu, một mình tôi thì sinh kiểu gì?

Nhưng cô vẫn gật đầu đồng ý.

Sau khi Tống Giai Nghiêu rời đi, Tô Khánh Hoa đã ra lệnh cho người làm dọn dẹp phòng của Bạch Mạc Dương trên tầng hai.

Buổi chiều, hành lý của Giản Mạn đã được chuyển đến. Cô kéo hai chiếc vali vào phòng. Đứng trước tủ quần áo, cô ngẩn người nhìn những bộ quần áo thường ngày của nam giới bên trong.

Cô vẫn không thoát khỏi số phận kết hôn với anh.

Nhưng điều khác biệt là cô không còn là Vân Niệm nhút nhát ngày trước, mà là Giản Mạn, nhị tiểu thư Giản gia có hôn ước với Bạch Mạc Dương.

Giản Mạn đột nhiên nhớ tới lời nói lúc nãy của Tô Khánh Hoa, cô bước tới nhìn chiếc giường đôi cỡ lớn ở giữa phòng ngủ. Khóe môi không khỏi giật giật.

Kiếp trước, là Bạch Mạc Dương chủ động vạch rõ ranh giới trên giường. Mỗi người một góc. Lần này cô nhất định phải chiếm được thế thượng phong, giành lại chỗ ngủ ấm áp của mình.

“Cô có cần tôi giúp gì không?”.

Giản Mạn nghe thấy âm thanh liền ngẩng đầu. Nhìn thấy một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi mặc quần áo người hầu đang chầm chậm bước vào.

Giản Mạn biết người phụ nữ này, bà ta tên là Vương Xuân Mai, là họ hàng xa của Vu Kiến Tương. Lúc trước sống ở nông thôn xa xôi, thông qua mối quan hệ với Vu Kiến Tương nên mới được nhận vào Bạch gia làm việc.

Hiện tại biệt thự này là của Tô Khánh Hoa, buổi tối Bạch Mạc Dương cũng ở lại đây. Phía sau có một ngôi nhà gỗ nhỏ, là nơi ở của Bạch Cẩn Nhàn, được bao phủ bởi một hoa viên lớn, có hoa, có cỏ, hòn non bộ…. cái gì cũng có.

Ở cuối hoa viên còn có một biệt thự, phong cảnh hữu tình, không khí trong lành, là nơi tĩnh dưỡng của Bạch Mạc Dương. Ban ngày anh dành phần lớn thời gian ở đó.

Bạch gia lớn như vậy, có đến hàng chục người hầu cũng là lẽ đương nhiên.

Kiếp trước Vương Xuân Mai ỷ vào là họ hàng của Vu Kiến Tương, lên mặt với tất cả người làm trong nhà. Còn không ít lần gây khó dễ với cô.