Chương 368

Phải chăng anh đã trải qua điều gì đó khủng khϊếp? Người mà anh gọi, chẳng nhẽ là cô con gái lớn đã qua đời của Bạch Ích Thần, Bạch Tư Kỳ sao?

Người ta đồn anh chính là kẻ đã sát hại Bạch Tư Kỳ, đó có phải sự thật không?

Nhưng nếu là thật, tại sao anh lại luôn miệng kêu cứu?

Sự thật là gì?

Nếu không phải anh gϊếŧ, vậy người đó là ai?

Cứ trằn trọc suy nghĩ mãi, cô bất giác ngủ quên trong lòng anh, mơ hồ cảm thấy lạnh, cô vươn tay mò tìm chăn, thấy sau lưng ấm áp dễ chịu, cô liền xoay người ôm lấy.

Bạch Mạc Dương giật mình tỉnh lại, vừa mở mắt liền thấy cô đang nằm bên cạnh, nhưng cô đang nằm ngoài chăn, có lẽ do trời lạnh, cả người cô cong lại như tôm, dùng đôi tay nhỏ bé sờ soạng tìm hơi ấm.

Tất cả nỗi sợ hãi trong mơ lập tức tan biến.

Anh khẽ mỉm cười, vén chăn lên định kéo cô vào lòng, lúc này mới nhận ra mình đang cởi trần, mình cởi từ lúc nào vậy?

Tuy đêm qua uống hơi nhiều, tuy đầu óc anh vẫn còn tỉnh táo, nhưng lại mệt đến không cử động được.

Anh nhớ ra người cởϊ áσ cho mình là Giản Mạn.

Còn chưa kịp làm gì cô đã lăn vào lòng anh, ôm chặt lấy eo anh, tìm tư thế thoải mái nhất rồi tiếp tục ngủ.

Cả người anh lập tức cứng đờ, bàn tay mềm mại của cô đặt lên eo anh, đầu dụi vào ngực, hơi thở ấm áp phả vào ngực khiến tim anh ngứa ngáy.

Bạch Mạc Dương nhẹ giọng gọi: "Mạn Mạn".

Giản Mạn khó chịu lẩm bẩm: "Không được uống nước nữa".

Bạch Mạc Dương sửng sốt, sau đó mỉm cười, cưng chiều xoa đầu cô, "Được rồi, anh không uống nữa".

Thời gian cứ thế trôi, Bạch Mạc Dương không còn buồn ngủ nữa, nụ hôn lúc tối đột nhiên hiện lên trong đầu, mắt anh tối sầm lại, cứ tiếp tục như vậy rất nguy hiểm.

Bạch Mạc Dương nuốt nước bọt, lấy gối nhét vào lòng cô, nhẹ nhàng gỡ tay cô ra.

Anh bước xuống giường đi thẳng vào nhà tắm.

Một lúc lâu sau anh mới đi ra, chậm rãi đến bên giường ngắm nhìn cô vợ nhỏ của mình đang ngủ say sưa quên trời đất.

Anh xoay người đi đến ghế sô pha lấy gối rồi trở về giường đi ngủ.

-----

Sáng hôm sau, vừa mở mắt đã bắt gặp một đôi mắt đen láy đang nhìn mình, cô sững sờ, những suy nghĩ hỗn loạn lại hiện lên. Nhưng rất nhanh đã biến mất, thay vào đó là một ánh mắt điềm tĩnh và ôn hòa.

Giản Mạn mỉm cười chào hỏi: "Chào buổi sáng".

Bạch Mạc Dương bị một loạt thay đổi của cô làm cho bối rối.

Cô ngồi dậy, lấy gối đặt lại đầu giường rồi đi vào nhà tắm, cảm thấy anh vẫn đang nhìn mình chằm chằm, nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là nên đến giải thích rõ ràng với anh.

Nghĩ đến đây, cô quay người đi lại giường, "Lần này không phải em tự ý leo lên giường anh, mà là anh giữ em lại".

Bạch Mạc Dương mím môi, nhìn cô không đáp.

"Còn nữa, sau này đừng có mà uống rượu nữa. Tửu lượng của anh còn kém hơn cả em".

Bạch Mạc Dương tò mò hỏi: "Sao vậy? Anh làm gì em sao?".