Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Trọng Sinh Vợ Tôi Trở Nên Ngọt Ngào

Chương 296

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bạch Mạc Dương quay đầu lại, nhìn thấy hai người đang đi tới, liền cau mày. Bạch Sở Phàm chỉ mặc một chiếc áo sơ mi hoa, chiếc áo vest đang khoác lên người cô.

Đáng nói là tay của Bạch Sở Phàm đang đỡ lấy vai cô.

Bạch Mạc Dương đi lại, kéo cô ôm vào lòng như thể đang tuyên bố chủ quyền, mùi rượu thoảng qua, anh cúi đầu nhìn cô, "Em say rồi à?”.

Giản Mạn lắc đầu, "Không có".

"Thế sao phải cần người đỡ?".

"Con bé nhát gan quá, bị người ta bắt nạt nên sợ nhũn cả chân rồi". Bạch Sở Phàm cười thầm, sao cứ ngửi thấy mùi giấm chua đâu đây?

Bạch Mạc Dương lơ đẹp cái ánh mắt bỡn cợt của Bạch Sở Phàm, "Ai bắt nạt cô ấy?".

Bạch Sở Phàm tóm tắt những gì xảy ra lúc nãy, sau đó lại khó hiểu nhìn thằng cháu mình, quái lạ, xuất gia vẫn ăn mặn được à?

Bạch Mạc Dương nhìn bả vai cô, trước đó bị áo vest che nên anh không để ý, chỉ thấy vài vết đỏ loang lổ trên váy, chẳng trách anh lại ngửi thấy mùi rượu, "Về nhà nhé?".

Giản Mạn ngoan ngoãn dựa vào anh, "Vâng ạ".

Bạch Mạc Dương lấy áo khoác trên người cô ném cho Bạch Sở Phàm.

Bạch Sở Phàm xua tay, "Thôi mà, để cho con bé nó mặc".

Bạch Mạc Dương mím môi không đáp, khoác áo lên vai Bạch Sở Phàm, sau đó cởϊ áσ mình khoác lên người cô.

Bạch Sở Phàm, "...". Tôi sai.

"Em không sao, anh cẩn thận cảm lạnh bây giờ". Vừa nói cô vừa định cởϊ áσ ra, anh mà bệnh ra, cô lại phải đi chăm sóc.

Bạch Mạc Dương đè tay cô, "Mặc vào, chân có sao không?".

Giản Mạn liếc nhìn Bạch Sở Phàm đang đứng một bên, nói không sao thì lại bị lộ, "Hơi đau một chút thôi ạ".

Bạch Mạc Dương cúi xuống bế cô lên.

Giản Mạn trố mắt ngạc nhiên, sợ bị ngã liền vòng tay ôm cổ anh, "Em tự đi được".

Bạch Mạc Dương phớt lờ, quay đầu nhìn Lệ ích Khiêm.

Lệ Ích Khiêm biết Bạch Mạc Đương đang ám chỉ chuyện của Dương Khâm Kiệt, "Yên tâm đi, tôi sẽ không cho họ cơ hội".

Bạch Sở Phàm nhìn tới nhìn lui, ù ù cạc cạc khó hiểu, "Mấy đứa đang nói gì vậy?".

"Chú, cháu đi đây". Bạch Mạc Dương chào một tiếng rồi bế cô đi.

"Dương Dương, về nhà thì cố mà nhịn nhé. Con bé đang mệt".

Bạch Mạc Dương dừng bước, không hiểu tại sao trong đầu lại hiện lên hình ảnh cô quấn khăn tắm, mùi hương của cô xộc vào mũi anh ngày một nồng hơn, cổ họng anh khô rát, hốc mắt đỏ lên.

Giản Mạn không phải người ngu, cô biết những lời Bạch Sở Phàm nói có ý gì, "Để em xuống đi mà".

Bạch Mạc Dương giọng khàn khàn, "Chân yếu đừng có chạy lung tung".

"...". Giả vờ cho lắm vào giờ tự đào lỗ chôn thân!

Giản Mạn thở hắt, nhịp tim dần ổn định trở lại. Cô nhận ra sau khi đã nghĩ thông mối quan hệ giữa cô và Bạch Mạc Dương, cô có thể nhanh chóng thích ứng để phối hợp với anh, thậm chí là tiếp xúc cơ thể.

Buông bỏ mới có thể bình tĩnh đối mặt.

"Anh Bạch".

Giọng nói nhỏ nhẹ vang lên từ phía sau.

Cô nhìn qua vai anh, thấy Từ Thư Mẫn đang chạy lại, "Thanh mai của anh đang đến kìa".
« Chương TrướcChương Tiếp »