Chương 291

"Đã vậy thì cần gì phải khóc? Hạnh phúc phải tự mình nắm lấy". "Em không có khóc". Từ Thư Mẫn hừ một tiếng, cúi đầu lau đi nước mắt, "Chị thấy em trang điểm xấu không?".

"Không, rất quyến rũ".

"Cẩn Nhàn, cảm ơn chị. Nếu không có chị, em không biết phải làm gì".

Thấy có người đi đến, Bạch Cẩn Nhàn vỗ vai Từ Thư Mẫn rồi rời đi.

"Thư Mẫn, người vừa đến là ai thế? Anh ấy đẹp trai quá". Người bắt chuyện là bạn của Từ Thư Mẫn, tên là Triệu Ngọc Đan.

Bởi vì Bạch Mạc Dương thích sạch sẽ, nên Từ Thư Mẫn không mời quá nhiều, chỉ có vài người thân thiết với Bạch Mạc Dương và một số bạn học ở trường, tổng cộng không đến hai mươi người.

Từ Thư Mẫn thấy Triệu Ngọc Đan si mê nhìn Bạch Mạc Dương thì có chút không vui, "Anh ấy là anh Bạch mà tớ thường nhắc".

Triệu Ngọc Đan vội vàng quay đầu lại, nịnh nọt nói: "Thì ra là anh Bạch, cậu chọn khéo thật, nhưng mà người bên cạnh là ai? Tớ thấy bọn họ có quan hệ rất tốt".

Từ Thư Mẫn cau mày, "Tốt cái gì mà tốt, đồ mặt dày. Không biết cái cô tiểu thư đập đầu trong truyền thuyết à?".

Triệu Ngọc Đan trố mắt, "Giản Mạn á?".

"Không thì ai vào đây".

Triệu Ngọc Đan khó tin nhìn Giản Mạn, "Đúng là vô liêm sỉ, đã đập đầu từ hôn còn không biết xấu hổ quấn lấy anh Bạch nữa".

Hôn nhân của anh Bạch vẫn chưa được công khai, từ tận đáy lòng cô cũng không muốn thừa nhận, nói gì đến việc nói với người khác.

"Ai mà biết". Từ Thư Mẫn quay người, mặc dù Bạch Cẩn Nhàn nói đúng, nhưng cô vẫn phải bình tĩnh lại mới có thể tiếp cận được anh Bạch.

Triệu Ngọc Đan vội vàng đuổi theo, trong lòng vẫn nghĩ, một người là nhị tiểu thư Giản gia, một người là tiểu thư Từ gia, ngu cũng thấy được sự khác biệt.

"Thư Mẫn, đừng buồn nữa. Anh Thư Nam và anh Bạch là thanh mai trúc mã, con hồ ly vô liêm sỉ đó làm gì có cửa mà so với cậu chứ?".

Mặc dù không thích cách nói thô lỗ của Triệu Ngọc Đan, nhưng Từ Thư Mẫn vẫn không phủ nhận, rằng nó làm cô cảm thấy vui vẻ.

Triệu Ngọc Đan thấy Từ Thư Mẫn hơi nhếch môi, biết rằng mình đang nịnh nọt đúng cách, liền nói tiếp: "Phải dạy cho cô ta biết thế nào là lễ độ".

Từ Thư Mẫn giật mình, sau đó lắc đầu, "Thôi".

"Nó cướp anh Bạch của cậu cơ mà, sao lại bỏ qua chứ?".

"Nhưng mà....".

"Tớ sẽ không để cậu phải nhúng tay". Triệu Ngọc Đan thân thiếu nắm lấy tay Từ Thư Mẫn, "Cứ để đó cho tớ".

"Cậu....cậu muốn làm gì?".

Triệu Ngọc Đan nhìn chiếc váy dạ hội trắng xóa trên người Giản Mạn, đáy mắt hiện lên tia gian xảo, "Cậu không thấy cái váy đó quá chướng mắt à/".

"Không chỉ là chướng mắt đâu, mà nó còn xấu nữa". Bộ vest màu trắng của anh Bạch cùng với chiếc váy mà Giản Mạn mặc, chúng lại cực kỳ hợp nhau. Không thể không thừa nhận, cô rất ganh tị.

"Vậy tớ sẽ bắt cô ta phải cởi nó ra".

"Cậu định làm gì?".

"Yên tâm đi, tớ tự có cách của mình. Bảo đảm cô ta không dám ho he gì, còn tự động cởi nó ra kìa. Dám làm cậu buồn, tớ nhất định trả gấp bội".

Từ Thư mẫn cảm động, "Cảm ơn cậu, Đan Đan".

"Không có chi, tớ lúc nào cũng đứng về phía cậu".