Chương 289

Từ Thư Mẫn hớn hở chạy lại, "Anh Bạch, rất vui vì anh đã đến". Bạch Mạc Dương gật đầu, quay đầu liếc mắt với Vu Kiến Tương bên cạnh.

Vu Kiến Tương vội vàng đưa quà ra, "Cô Từ, đây là quà sinh nhật thiếu gia đã chuẩn bị".

"Có quà nữa sao?". Từ Thư Mẫn ngạc nhiên, nhận lấy món quà, sau đó ngại ngùng nhìn Bạch Mạc Dương, "Anh Bạch thật sự đã chuẩn bị món quà này cho em sao?".

"Đương nhiên là không rồi". Người trả lời là Giản Mạn, "Quà là tôi chọn, Mạc Dương trả tiền".

Vẻ vui mừng trên mặt Từ Thư Mẫn nhạt dần, thoáng có chút thất vọng, "Thật vậy sao?".

Bạch Mạc Dương lại gật đầu.

Từ Thư Mẫn hai mắt rưng rưng, nhưng vẫn cố gượng cười, đây là lần đầu tiên anh đến dự sinh nhật cô, vì vậy cô vẫn ôm hy vọng.

Đêm còn dài, cô còn nhiều cơ hội lại gần anh.

Quà là do Giản Mạn chọn nên Từ Thư Mẫn cũng không để ý, đưa quà cho người hầu rồi ngượng ngùng nhìn Bạch Mạc Dương.

"Anh Bạch, tối nay em có đẹp không?".

Giản Mạn: "...". Đẹp, đẹp vãi linh hồn. Sinh nhật phải trang điểm tao nhã, nhẹ nhàng chứ. Ai dạy cô trang điệm mắt khói dày như vậy?

Cảm giác được có người đang nhìn mình, Bạch Mạc Dương nhìn lên, bắt gặp ánh mắt của Bạch Cẩn Nhàn, như thể đang xem kịch hay vậy. Thấy anh nhìn lên, ánh mắt cô dao động nhưng vẫn cố ép bản thân không được sợ hãi.

"Anh Bạch". Từ Thư Mẫn nũng nịu kêu.

Bạch Mạc Dương chỉ "ừm" một tiếng.

Nghe thấy câu trả lời của anh, mặc dù chỉ có một từ, nhưng cũng đủ để Từ Thư Mẫn hài lòng, trên gương mặt tràn đầy niềm vui.

"Anh Bạch, chú nhỏ và những người khác đều ở bên kia, chúng ta qua đó đi". Từ Thư Mẫn vươn tay định khoác tay anh, nhưng còn chưa kịp chạm tới góc áo đã bị Giản Mạn quay qua chặn lại.

Giản Mạn ôm lấy cánh tay anh, yếu ớt dựa vào, nhìn anh trìu mến, "Chân em đau".

Cả người anh cứng đờ, cúi đầu nhìn cô gái đang dựa vào mình, dịu dàng nói: "Anh dìu em lại ngồi nghỉ chút".

Giản Mạn bĩu môi lắc đầu, tức giận dậm chân, "Giày cao quá à, chân em bị đau, anh xoa bóp cho em nhé?".

"Được".

Anh đỡ cô ngồi xuống, sau đó cũng ngồi xổm xuống, bàn tay nhẹ nhàng xoa bóp vào bắp chân cô, "Như này được không?".

"....". Mẹ kiếp, anh diễn sâu vậy? Hành động này, biểu cảm này, Oscar nợ anh một giải diễn viên xuất sắc đó!

Cô cũng không thua kém, bày ra vẻ thẹn thùng, mím môi gật đầu, "Đỡ hơn rồi ạ".

Từ Thư Mẫn không dám tin vào mắt mình, người đàn ông mặc một bộ âu phục màu trắng được may tỉ mỉ, quỳ một gối, dịu dàng đến mức khó tin.

Sao anh Bạch có thể.....