Chương 279

Dương Thiên Thao sắc mặt dịu xuống, lửa giận cũng giảm đi một chút, "Đúng, tại cái thằng nghịch tử kia làm cho ta cũng rối theo". Nói xong liền nhìn về phía Dương Khâm Minh, "Mau chuẩn bị quà cáp đi, đến Bạch gia xin lỗi, mà tốt nhất là con nên đi theo, dù sao con cũng là con rể, còn có Uyển Phi và Sênh nhi ở đó, chắc bọn họ sẽ cho chúng ta mặt mũi thôi".

Dương Khâm Minh xấu hổ, "Cha, lần trước con đến Bạch gia, cũng vào dịp sinh nhật của Sênh nhi, Lý Uẩn Thu đã nói con đừng đến Bạch gia nữa, từ khi Tư Kỳ qua đời, Bạch gia và Dương gia không còn bất cứ quan hệ gì nữa".

"Không còn quan hệ?". Dương Thiên Thao tức giận ôm ngực, "Uyển Phi cùng Sênh Nhi đều là người mang dòng máu của Dương gia, cái này có thể nói bỏ là bỏ sao?".

Dương khâm Minh im lặng cúi đầu.

Dương Thiên Thao nhìn con trai mình, biết chắc hắn có lẽ không đành lòng đi cầu xin, vì vậy cố gắng đè nén lửa giận trong lòng, "Khâm Minh, ta biết thường ngày Khâm Kiệt gây cho con rất nhiều rắc rối, bao nhiêu năm nay con cũng phải chạy đi dọn dẹp mớ hỗn độn đó cho nó, con là người thận trọng, nên ta mới giao Dương thị cho con, bây giờ con đã là người đứng đầu Dương gia, Khâm Kiệt là em con, chuyện này con mà mặc kệ nó, một ông già đã đến tuổi xế chiều như ta mà chạy đến cầu xin thì còn ra thể thống gì nữa".

Dương Khâm Minh cau mày, "Ý con không phải thế">

"Vậy thì đến Bạch gia cứu em trai con đi, lần này khác với trước kia, rõ ràng Lệ ích Khiêm đang ép Khâm Kiệt đến đường cùng, nếu con bỏ mặc nó, nhất định nó sẽ chết".

Dương Khâm Minh im lặng một lúc mới lên tiếng, "Được rồi, con sẽ đi. Cha chú ý sức khỏe của mình một chút".

Dương Thiên Thao thở phào nhẹ nhõm, "Ta xem tin tức thấy sắc mặt của Khâm Kiệt không tốt lắm, sáng nay còn bị đám người kia đánh một trận, không biết có sao không. Con đi thăm nó đi".

"Sáng nay con đến đó, cảnh sát không cho vào thăm nên con không biết".

"Dùng tiền và quan hệ đi, lúc nào thăm chả được".

"Có Lệ Ích Khiêm, cảnh sát không dám làm gì".

Dương Thiên Thao cau mày, "Bạch Sở Phàm nhìn thì đào hoa, nhưng có vẻ rất si tình, trước kia hắn còn định đoạn tuyệt với cha mình chỉ vì một ả diễn viên. E là lần này...".

Dương Thiên Thao lo lắng, "Không thăm được cũng không hỏi thăm tình hình được sao? Hỏi xem tình hình của nó như thế nào rồi sắp xếp cho bác sĩ vào xem".

Dương Khâm Minh cau mày, "Con đã hỏi qua rồi, chỉ là vết thương ngoài da, không có gì nghiêm trọng. Nhưng mà không biết trước đó có bị ai đánh không mà nó....liệt rồi".

"Con nói cái gì?". Dương Khâm Kiệt lảo đảo đứng dậy, mắt như muốn rớt ra ngoài.

"Nói cách khác sau này sẽ không thể tiếp tục sinh con nối dõi cho Dương gia".

Dương Thiên Thao trợn tròn mắt, hai tai ù đi.

Lão quản gia đỡ đấy Dương Thiên Thao, "Lão gia, ngài có sao không?".

Dương Khâm Minh đi tới đỡ Dương Thiên Thao ngồi xuống ghế.

Dương Thiên Thao ngồi phịch xuống ghế, toàn thân run lên, "Ai...là ai làm?".