Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Trọng Sinh Vợ Tôi Trở Nên Ngọt Ngào

Chương 164

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Hả?”. Giản Mạn ngây người, sau khi hiểu được ý của anh, cô đứng phắt dậy, cảnh giác lùi về sau.

“Không được”.

Bạch Mạc Dương cũng không ép, anh bóp bóp bả vai mình.

“Vậy giúp anh xoa bóp vai chút đi”.

Giản Mạn do dự, vẫn đứng yên như cũ.

Bạch Mạc Dương cong môi, dịu dàng nói: “Thôi đi ngủ đi”.

“Ồ..”. Giản Mạn quay người đi về phía sô pha. Anh không phản đối cô, cũng giúp cô giải quyết rắc rối với Bạch Tử Huyên, vậy mà cô lại từ chối yêu cầu của anh ư?

Suy đi tính lại, cô quay đầu nhìn anh.

“Em chưa từng xoa bóp cho ai, có lẽ hơi khó chịu đó”.

“Không sao”.

Giản Mạn trèo lên giường. Cô quỳ sau lưng anh, đặt tay lên vai nhẹ nhàng xoa bóp.

Bạch Mạc Dương hơi nghiên đầu, nhìn những ngón tay đang đặt trên vai mình, ánh mắt tối sầm lại, có phải không có quần áo ngăn cách, cảm giác sẽ tốt hơn không?

Giản Mạn cảm giác được sự săn chắc, rắn rỏi dưới bàn tay mình, dù dùng lực mạnh cũng khó mà véo được, đây hoàn toàn khác với cơ thể của một người bệnh đang chờ ngày lìa trần đó!

Cái chuyện quái quỷ gì vậy?

Vì tò mò, cô dùng lực mạnh hơn ấn ấn bả vai, vẫn như cũ, cảm giác còn săn chắc hơn.

Giản Mạn nhìn xuống eo anh, có phải ở đó cũng rất săn chắc không?

Cô nhớ có một lần đυ.ng phải anh, l*иg ngực anh cứng như đá.

Chẳng lẽ bệnh là giả vờ sao?

Giản Mạn bị suy nghĩ của mình dọa sợ, cô vô thức dừng tay.

“Mỏi tay hả?”. Bạch Mạc Dương nghiêng đầu hỏi.

Giản Mạn lắc đầu, tiếp tục ấn, vài giây sau mới dám lên tiếng.

“Em chỉ biết sức khỏe của anh không tốt. Nhưng lại không biết đó là bệnh gì, anh nói cho em được không?”.

Bạch Mạc Dương ánh mắt trở nên lạnh lùng.

Giản Mạn không thấy được sắc mặt của anh, đương nhiên cũng không biết tâm trạng anh đã thay đổi, mãi không thấy anh lên tiếng, cô lại nói: “Anh không muốn trả lời cũng được. Em vô tình hỏi thôi”.

“Độc”.

“Hả?”.

Bạch Mạc Dương bình tĩnh nói tiếp: “Mười ba năm trước, anh bị người ta hạ độc, sau đó đi dưỡng bệnh ở nước ngoài năm năm, vẫn không loại bỏ hết độc tố được”.

Giản Mạn khựng lại, cô không ngờ sự việc lại như vậy, cho nên có chữa cũng vô dụng, bởi vì không chữa được dứt điểm nên đã di căn đến phổi, bệnh thế làm sao có thể sống lâu được chứ?

“Có biết ai làm không?”.

Bạch Mạc Dương trầm mặc.

“Không biết”.

“Liệu có chữa được không?”.

“Em đoán xem?”.

Vừa hỏi xong cô liền hối hận, anh chỉ còn hai năm, sao cô lại ngu ngốc đi hỏi như vậy chứ?

“Xin lỗi”.

Bạch Mạc Dương quay đầu lại, nhìn thấy cô gái nhỏ đang cúi đầu, sắc mặt tái nhợt, anh mỉm cười hỏi lại: “Sợ à?”.

Anh vươn tay vỗ nhẹ bàn tay nhỏ bé của cô, tựa hồ như đang an ủi.

Giản Mạn rút tay lại, tiếp tục xoa bóp, thật tàn nhẫn, đến một đứa trẻ vị thành niên cũng dám ra tay.

Từ lâu cô đã biết Bạch gia vốn không phải nơi an toàn, nhưng cô không ngờ lòng người lại hiểm độc đến mức đó.

“Yên tâm đi, anh nhất định sẽ thực hiện lời hứa với em”. Một giọng nói ấm áp từ phía trước truyền đến.

Giản Mạn tỏ vẻ khó hiểu, “Gì cơ?”.

“Bảo vệ em cả đời”.

Giản Mạn, “….”. Mãi mãi là hai năm?
« Chương TrướcChương Tiếp »