Chương 163

Cũng may Bạch Mạc Dương không phản đối gì, nếu không cô sẽ thực sự bị Bạch Tử Huyên chơi một vố đau rồi.

Nhưng mà….

“Bạch Tử Huyên đã gửi video này cho ông nội rồi sao?”.

“Chưa”.

“Tại sao?”.

“Con bé sợ ông nội, không dễ gì tìm ông đâu”.

Giản Mạn gật đầu, nhưng trong lòng vẫn còn lo lắng, không dễ đi tìm chứ không phải không đi, cho dù bây giờ chưa nhưng tương lai ai biết được chứ.

Bạch Mạc Dương đột nhiên hỏi: “Em biết cách tốt nhất để khống chế một người là gì không?”.

Giản Mạn lắc đầu.

“Tìm điểm yếu của người đó”. Bạch Mạc Dương nói xong liền bấm vào một bức ảnh rồi đưa cho cô.

Giản Mạn cúi đầu nhìn, trên màn hình là một đôi nam nữ, cô gái đang ôm cánh tay của người đàn ông, vẻ mặt vô cùng hạnh phúc.

Là ảnh chụp từ xa, sợ mình nhìn lầm, cô kéo tay Bạch Mạc Dương lại gần mình, cố gắng nhìn kỹ, người trong ảnh đúng là Bạch Tử Huyên, người đàn ông có chút quen thuộc, nhưng cô không nhớ nổi mình đã gặp ở đâu rồi.

“Người này là ai?”.

Ánh mắt Bạch Mạc Dương dời đến cổ tay mình, lúc này một bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn đang nắm, bàn tay cô rất mềm.

Thấy Bạch Mạc Dương im lặng, Giản Mạn quay đầu nhìn cô: “Em không biết sao?”.

“Lục Tử Hạo, ca sĩ ký hợp đồng với Tinh Ngữ”.

Giản Mạn ngay lập tức hiểu ý của anh, Lục Tử Hạo là ca sĩ của Bạch thị, với lối suy nghĩ cổ hủ của Bạch Ích Thần, làm sao ông cho phép cháu gái mình hẹn hò với nghệ sĩ của công ty mình chứ?

Với bức ảnh này, cô có thể nắm được điểm yếu của Bạch Tử Huyên, dù sao Bạch Tử Huyên cũng chưa nói với ai về sự việc hôm nay.

Giản Mạn có chút kích động, lấy điện thoại ra, “Mau gửi cho em”.

Bạch Mạc Dương nhìn cổ tay đột nhiên trông không, mím môi mỏng, mãi sau mới ậm ừ gật đầu.

Lúc này Giản Mạn mới nhớ ra mình chưa kết bạn Wechat với anh.

“Chúng ta add Wechat nha?”.

Bạch Mạc Dương gật đầu, bấm vào mã QR.

“Mã của anh đây”.

Giản Mạn sau đó cũng lấy máy của mình đưa lên, còn chưa kịp làm gì Bạch Mạc Dương đã nắm cổ tay cô đưa đến.

Lòng bàn tay anh thô ráp, ấm áp, bao trùm cổ tay cô, Giản Mạn cảm thấy da bắt đầu nóng lên, tại sao lại nắm tay cô?

Giản Mạn định rút tay ra nhưng anh đã buông tay trước.

Bạch Mạc Dương cúi đầu thay tên biệt danh.

Giản Mạn vô tình nhìn thấy từ “Bà xã” mà anh đã điền, sau đó nhìn tên của anh, Bạch Mạc Dương cũng chẳng cần thay gì.

“Không cảm ơn anh sao?”. Bạch Mạc Dương vừa nói vừa nhìn bàn tay nhỏ bé của cô.

“Ồ…Cảm ơn”.

“Thế thôi á?”. Bạch Mạc Dương mỉm cười nhìn cô, sau khi tắm xong, rất sạch sẽ, trên mặt không có son phán gì trông rất thuần khiết và xinh đẹp.

Khuôn mặt cô chắc chắn sẽ có cảm giác tốt hơn cả bàn tay.

Đôi mắt trong veo của cô chớp chớp, “Muốn em cảm ơn thế nào?”.

“Anh có thể chạm vào mặt em được không?”.

-------

Editor: Nào có ai tán gái mà cho anh chạm mặt emmmmm???